Đến tối, người chơi trong quán dần ít đi.
Khương Tiểu Nguyệt liền bị Phương Khải sai lên lầu dọn dẹp phòng ngủ.
"Ông chủ! Cho hai suất phim Resident Evil!" Người gọi là hai thiếu niên ăn mặc theo lối võ giả.
Nhiệm vụ: Bán 100 vé phim Resident Evil 1 (Đã hoàn thành).
Phần thưởng nhiệm vụ: Diablo remake phiên bản thực tế ảo (màn hai).
Phương Khải đang ngồi dựa trên ghế thì thấy thông báo từ hệ thống.
Nếu so với Diablo mà nói, những người chơi Resident Evil chủ yếu vẫn là các đệ tử trong học phủ Lăng Vân và một bộ phận võ giả bên ngoài. Đương nhiên, gần đây cũng có không ít tu sĩ đến xem phim, bọn họ muốn tìm hiểu coi thứ gọi là "điện ảnh" gần đây đang phổ biến trong thành rốt cuộc là thứ gì.
Nhiệm vụ bán 100 vé xem phim đã hoàn thành. Khi màn thứ hai của Diablo 2 được mở ra, Phương Khải cũng nhanh chóng nhận được phương thức để sở hữu màn 3.
Nhiệm vụ mới: có 80 người chơi Diablo2 màn 1.
Tiến độ nhiệm vụ: 28/80.
Phần thưởng nhiệm vụ: Diablo 2 remake phiên bản thực tế ảo màn 3.
Có điều, lúc này Phương Khải cũng chẳng có thời gian đâu mà chơi bời. Giường trên lầu đã được thay, mái nhà sửa chữa xong cũng không còn gì phải lo nữa cả.
Mà một trong những người khởi xướng việc này, tức cô nhóc loli Khương Tiểu Nguyệt, hẳn là phải ngủ tại phòng ở cách vách Phương Khải.
Cũng may, đêm nay xem như bình an. Phương Khải tiếp tục ngồi trên giường tu luyện thực ra cũng chẳng gặp phải rắc rồi gì.
Có điều, chỗ Phương Khải được coi là yên bình, chứ chỗ những người khác thì chưa chắc.
Ví dụ như An Thành, người lúc này đang bị An Hổ Uy túm lấy thắp nến bàn luận đêm khuya với hai vành mắt như gấu trúc.
"Thành nhi, qua đây nói cho cha nghe, làm sao để vào được Tristram…" An Hổ Uy cảm thấy đau đầu. "Thấy bảo là phải tìm cây gì gì đó…"
"Còn nữa, chỗ con có trang bị gì tốt tốt không? Cho cha vài món đi… Cha giờ cấp bốn rồi, mai đi cùng mọi người vào trong hành lang gì đấy thăm dò được chứ?"
"Trời má ai kéo cha mình qua thế không biết? Đánh một ngày mới lên được cấp bốn?" An Thành bưng mặt khóc thầm trong lòng.
"Phải rồi, cha còn hẹn với Âu Dương thúc thúc và Bộ thúc thúc của con cùng đi đánh Diablo vào ngày mai nữa…"
An Thành: "…"
Cùng lúc đó, tại Lam Diễm Các.
"Tiểu… tiểu sư thúc, người vẫn còn đang ở chỗ luyện khí ạ?" Một nữ đệ tử trông thấy Lý Hạo Nhiên giờ này mới vừa đi ra từ phòng luyện khí.
"Ừ, hôm nay lại có thứ tâm đắc rồi." Lý Hạo Nhiên hỏi. "Pháp khi mà ta chế ra hôm qua có bán được không?"
"À…" Nữ đệ tử ngây cả người ra. "Hình như…bán được một món ạ."
"Ừ." Lý Hạo Nhiên gật đầu. Y lấy một ít nguyên liệu rồi tiếp tục trở lại phòng luyện khí.
…
Đương nhiên, cũng có kẻ đang vì sợ hãi mà mất ngủ.
Nạp Lan Kiệt cầm một chiếc chén phỉ thúy tinh xảo trong tay, nhìn chằm chằm về phía thành Đông: "Cái cửa tiệm nhỏ này rốt cuộc có lai lịch thế nào chứ?"
"Hay là… phái thêm người…?"
"Không cần!" Chiếc chén phỉ thúy trong tay Nạp Lan Kiệt bị bóp nát trong nháy mắt. "Toàn một lũ phế vật. Phái đi thì có tác dụng gì?"
"Ngày mai ta sẽ tự mình tới xem ông chủ cửa tiệm này là thần thánh phương nào. Sau đó sẽ tính toán tiếp."
"Vâng." Một tu sĩ cả người trùm áo choàng đen xuất hiện từ trong bóng tối.
"Phải rồi." Nạp Lan Kiệt lại thận trọng nói: "Liên lạc với Ngô đại sư và Vu kiếm chủ cho ta. Khi thời gian tới ta sẽ hạ lệnh."
"Cần điều động lớn tới mức đó sao ạ?" Tu sĩ mặc áo choàng đen kinh ngạc.
Vẻ mặt Nạp Lan Kiệt đầy âm u lạnh lẽo, gã trầm giọng nói: "Lẽ nào ngươi chưa từng thử suy nghĩ sao? Một cửa tiệm không có chỗ dựa, chẳng có thế lực, vì cái gì mà dám cả gan làm loạn đến vậy?"
"Ta hoài nghi kẻ đứng sau có liên quan đến cô em gái tốt của ta. Nếu thực đúng là vậy, hiện giờ tuy không động được vào nó, nhưng có thể nhân cơ hội chặt bớt vây cánh của nó đi…"
"Đại công tử cao minh!" Một tràng cười lạnh vang lên sau lớp áo choàng.
…
Sáng ngày hôm sau, chừng đúng lúc Phương Khải vừa mở cửa, một người trung niên mặc áo đen dài, diện mạo bất phàm, bước vào trong tiệm.
"Hôm nay sớm thế này đã có khách mới à?" Phương Khải cảm thấy hơi ngờ vực, có điều vẫn bảo Khương Tiểu Nguyệt ra đón.
"Xin hỏi khách quan cần gì?" Khương Tiểu Nguyệt học theo bộ dạng của Phương Khải, cô bé chỉ chỉ lên tấm bảng đen: "Đây là những hạng mục kinh doanh của tiệm chúng tôi."
"Diablo2?" Nạp Lan Kiệt nhìn hàng chữ trên tấm bảng nhỏ mà ngu người. "Resident Evil… 1?"
"Sprite?" Nạp Lan Kiệt hít một hơi thật sâu, cười thầm trong lòng. "Cô em gái của mình nghĩ ra cả đống ám hiệu thế này, đúng là vất vả quá!"
"Có điều…" Gã cười lạnh một tiếng. "Với thân phận của mình, đương nhiên phải chọn thứ đắt nhất rồi."
"Diablo 2, màn 2 đi." Nạp Lan Kiệt mở miệng đầy ngạo nghễ.
"Xin lỗi." Phương Khải đáp, mặt không đổi sắc. "Để kích hoạt màn hai của Diablo 2 thì nhất định phải qua được màn một đã."
"Ớ?" Nạp Lan Kiệt sửng sốt, vội mở miệng. "Vậy thì chọn màn một là được."
Ai thèm quan tâm xem Diablo là cái gì, gã chỉ muốn tự mình làm rõ nội tình của cửa tiệm này mà thôi.
Sau khi Phương Khải giải thích, Nạp Lan Kiệt nhanh chóng đăng nhập vào trò chơi.
"Đây… đây là thứ quái quỷ gì vậy?" Tiến vào trò chơi xong, Nạp Lan Kiệt nhìn quanh, cảm nhận thế giới vô cùng chân thật trong đó. Gã điều khiển thân thể hoàn toàn khác biệt của nhân vật, thoải mái hoạt động theo ý mình. Nạp Lan Kiệt lập tức choáng váng kêu lên một tiếng.
"Trò chơi đó." Phương Khải dùng ánh mắt khó hiểu nhìn gã một cách khinh thường. "Chẳng lẽ không phải anh tới để chơi nó à?"
"À…" Nạp Lan Kiệt nghẹn lời, gã gật đầu liên tục. "Phải, đúng là tôi đến chơi trò chơi."
Vì để tránh lộ sơ hở, Nạp Lan Kiệt đành tiếp tục chơi trong xấu hổ. Gã chọn chức nghiệp là assasin. Sau khi nhìn thoáng qua nhiệm vụ, gã cầm lưỡi dao của thích khách, đem theo khiên lao thẳng vào quân doanh.
Nạp Lan Kiệt dùng lực thử vung vài đường dao, sau đó tiện thể chém ngã một con cương thi. Gã hít sâu một hơi, kinh ngạc thốt lên: "Đây là trò chơi ư? Chân thật tới mức này!"
Dường như chưa đã nghiền, gã tiếp tục giết thêm mấy con quái.
"Ssss." Gã vuốt cằm, ngẫm nghĩ: "Có vẻ cũng hay đấy…"
"Giờ mình cần làm gì nhỉ?" Gã thuận tay mở thanh nhiệm vụ ra. "Giết chết toàn bộ quái vật trong hang động Tà Ác, có được sự tín nhiệm của người lãnh đạo quân quanh?"
"Hang động Tà Ác à…? Tìm thử coi…"
"Thăng cấp rồi à?"
"Cái này dùng để làm gì? Cây kỹ năng? Dragon Talon (Long trảo)? Tiger Strike (Hổ kích)?"
"Với thân phận của mình, đương nhiên phải chọn Dragon Talon rồi."
"Đây là trò chơi mà ông chủ đã nói tới?" Gã tháo máy giả lập xuống, liếc mắt về phía trong quán net.
Vừa quay đầu qua, gã liền phát hiện ra một bóng dáng khiến tim mình đập mạnh, hơn nữa còn cực kỳ quen thuộc.
"Lão… lão gia tử? Phúc lão?"
"Ông chủ, cho hai chai Sprite."
Nạp Lan Hồng Vũ vừa mở trò chơi lên vừa nhòm vào trong quán: "Đám nhóc An Thành… hôm nay không tới à?"
"Ông cụ cũng chơi thứ này?" Nạp Lan Kiệt hít một hơi khí lạnh. Lần này không phải là sợ tới ngây ra nữa, mà choáng váng cả đầu óc.
"Mấy thằng nhỏ làm sao thế không biết?" Nạp Lan Hồng Vũ không vui nói. "Hôm nay lão phu chỉ đợi đám chúng nó đến để tổ đội cùng nhau đánh Andariel thôi đấy. Đang lúc quan trọng thì lại đứt ngang."
"Tổ đội? Cùng nhau đánh?" Nạp Lan Kiệt nhớ ra lúc trước Phương Khải nói rằng trò này có thể nối máy để chơi chung.
Vừa nghĩ vậy, Nạp Lan Kiệt bèn đứng ra hô: "Lão gia tử! Nếu cần tổ đội, người xem con được không?"
"Kiệt nhi?" Nạp Lan Hồng Vũ cười khà khà: "Thằng bé này, con đến đây lúc nào thế?"
"Hôm nay tâm trạng ông cụ tốt quá vậy? Trông vậy mà mở miệng là cười luôn?" Nạp Lan Kiệt kích động trong lòng. "Xem ra hôm nay mình đổi đời rồi."
Gã vội nói: "Con chơi được một lúc rồi, luyện assasin, lợi hại lắm ạ! Vừa rồi, hơn nửa đám quái trong động đều bị con diệt."
"Ồ?" Nạp Lan Hồng Vũ ngẫm nghĩ, nếu đám An Thành không đến thì tìm bạn chơi khác cũng không tệ. Chức nghiệp thích khách tạm thời vẫn chưa có ai chơi. Chưa biết chừng lại lợi hại như thằng bé nói thật thì sao?
"Cấp mấy rồi? Trang bị thế nào? Nghề gì?"
Sau khi nhìn vào màn hình của Nạp Lan Kiệt, chòm râu của ông cụ thiếu nước dựng ngược. Ông đập ngay một chưởng vào sau đầu gã.
"Mẹ nó, cấp hai mà đòi đánh Andariel cùng ông? Cút!"
Tại một nhà hàng ngoài quán net, tu sĩ mặc đồ đen kéo thấp áo choàng xuống. Y ngồi cùng với mấy người ăn mặc quái dị, thấp giọng nói: "Kỳ lạ thật… Lâu thế rồi mà, sao vẫn chưa có tin gì chứ?"