"Tới rồi, chính là nơi này." Tu sĩ có tu vi không thấp như Bạch Lãng đương nhiên là kết giao không ít bạn bè, hai người Chiêm Nghiêm và Chu Hồng Anh cũng không ngoại lệ. Bởi vậy, hôm nay, khi bọn họ tới quán, lại có thêm ba nam một nữ đi cùng.
"Bạch đạo huynh." Một tu sĩ áo trắng có phần trẻ tuổi nhìn về hướng Bạch Lãng chỉ. "Đây là khu bình dân mà? Hơn nữa mặt tiền của cửa hàng này cũng không lớn. Cửa tiệm nhỏ như vậy mà cũng lọt được vào pháp nhãn của Bạch đạo huynh ư?"
Quán net của Phương Khải mặc dù có tới hơn năm mươi máy, nhưng không giống với quán net trước khi hắn xuyên không. Ở đây có thiết kế ghế lô, ghế dài… từng hàng ghế ngồi thuần một màu xếp kế nhau, điều này tất nhiên sẽ khiến quán tiết kiệm được rất nhiều không gian. Bởi vậy, mặt tiền cửa tiệm đúng là không so được với độ lớn của những nơi có mặt tiền lớn.