Ở vùng ngoại ô cách thành Cửu Hoa không xa, Nạp Lan Kiệt đang đi trong đường hầm bí mật dưới lòng đất.
Đường hầm âm u ẩm ướt, không hề có bất kỳ nguồn sáng nào, lửa vừa nhóm lên đã lập tức tắt ngay.
"Đại công tử."
Đúng lúc này, giọng nói ôn hòa đầy sức hút của một người đàn ông vang lên:
"Thứ đó không dễ khống chế đâu, người muốn dùng nó thật sao?"
"Bộ tộc U Xà là loài yêu quái thích hợp nhất cho chuyện ám sát, là một quân cờ tuyệt vời. Nuôi binh ngàn ngày, ta đã tốn vô số tài nguyên để nuôi dưỡng nó suốt nhiều năm, nếu như không thể sử dụng vậy khác gì phế vật?"
Một giọng nói chán nản vang lên:
"Nếu như bị lộ ra ngoài, vậy cũng chỉ coi như là một con yêu quái nổi cơn điên, chẳng liên quan gì đến chúng ta."
"Huống chi bản thân nó đúng là một con yêu quái điên cuồng thật!"
Giọng nói chán nản kia tiếp tục:
"Trước tiên, mang tên chủ quán ra cho nó thử răng. Kẻ nào dám phá hỏng chuyện lớn của ta đều phải chết!"
"Vậy thì tốt."
Trong bóng tối, một chất giọng trầm thấp, kéo dài khẽ ngâm lên. Chất giọng xa xưa huyền ảo, không giống bất kỳ loại ngôn ngữ nào có trên đời. Cùng lúc đó, toàn bộ đường hầm đều phát ra hào quang. Nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện đó là một tấm bùa màu vàng kim.
Càng đi vào trong, những lá bùa càng được dán dày đặc. Nơi nhà lao kiên cố tận cuối đường hầm, dường như có một có một đôi mắt âm tà chậm rãi mở ra.
"Đi đi, giết chết thiếu niên tên Phương Khải kia trước."
***
"Cái gì? Quán của cậu mở cửa làm ăn mà không cho khách chơi!"
Cặp mắt hổ của Nạp Lan Hồng Vũ trợn lên như chuông đồng.
"Ông à, ông còn nhớ lần đánh cược khi nãy chứ?"
Phương Khải bình tĩnh nói: "Không được ầm ĩ nhặng xị, được đối xử bình đẳng như những khách hàng khác. Ngài cao tuổi như vậy rồi, không phải là hạng già mà không đứng đắn, nói không giữ lời đó chứ?"
Gương mặt già nua của Nạp Lan Hồng Vũ sầm lại. Ông trừng mắt nhìn Phương Khải:
"Lão phu nói chuyện luôn giữ lời… Nhưng nào có ai đặt ra những quy định thối thây như cậu chứ?"
Phương Khải chỉ lên tấm bảng đen, nói:
"Quy định của quán được viết rất rõ ràng, mỗi người tối đa sáu tiếng một ngày!"
Nạp Lan Hồng Vũ nhìn lên tấm bảng đen, hiển nhiên là đọc được quy định này. Ông vội vàng nhỏ giọng hỏi Phúc lão:
"Trước đó có viết như vậy hả? Sao lão phu không có ấn tượng gì hết vậy?"
Phúc lão lúng túng đáp:
"Có!"
Nạp Lan Hồng Vũ buồn bực, không biết phải nói gì. Sau khi suy nghĩ hồi lâu, ông vung tay lên:
"Quy định kiểu này thì có gì hay ho? Để lão phu làm chủ, hủy bỏ quy định đó đi. Như vậy cậu cũng có thể kiếm thêm linh tinh, đúng chứ?"
Mặt Phương Khải không đổi sắc:
"Thật xin lỗi, quy định của quán là không thể sửa đổi. Người không tuân thủ quy định sẽ vĩnh viễn không được chào đón ở đây."
"Hơn nữa cũng sắp đến lúc quán chúng tôi đóng cửa rồi. Nếu muốn chơi tiếp vui lòng quay lại vào ngày mai."
Phương Khải nhìn sắc trời bên ngoài, lại nhìn về phía hai người:
"Không phải trước đó hai vị đã nói đây chỉ là một loại pháp khí ảo cảnh thôi sao? Nếu đã không có gì mới lạ, hà tất phải cố chấp như vậy. Hay vừa rồi ông nói mình nhất ngôn cửu đỉnh chỉ là lời khoác lác?"
Nạp Lan Hồng Vũ xấu hổ, lúc này mới nhớ ra đúng là hồi nãy mình đã nói mấy câu như vậy.
Nếu như chỉ là vài lời thuận miệng thì cũng thôi, ông lại còn cố bồi thêm câu nhất ngôn cửu đỉnh cơ.
Hiện giờ còn không đi thì chẳng phải là tự tát vào mặt mình sao?
Nghĩ tới đây, Nạp Lan Hồng Vũ chỉ đành tỏ vẻ khinh thường:
"Chẳng phải lão phu còn cảm thấy lạ sao? Chẳng qua pháp khí của cậu khéo léo tinh xảo hơn những loại pháp khí khác mà thôi. Nếu đã vậy, ngày mai lão phu sẽ tới đây nghiên cứu tiếp."
Dứt lời ông hừ lạnh một tiếng, xoay người đi ra ngoài cửa.
Sau khi ra ngoài, gương mặt già nua của Nạp Lan Hồng Vũ nhăn lại chẳng khác chi bánh quẩy.
Sau khi đuổi Nạp Lan Hồng Vũ ra về, quán cũng tới lúc đóng cửa.
Phương Khải vừa quét dọn quán net vừa xoa trán, lòng thầm nghĩ:
"Nhất định mình phải thuê một người, không cần làm gì khác, chỉ cần thu ngân và quét dọn là được rồi."
Phương Khải vỗ trán. Hắn đã có ý tưởng này từ lâu, chỉ là đến giờ vẫn chưa thực hiện. Có điều quy mô quán net ngày càng lớn hơn, cũng là lúc nên làm chuyện này rồi.
"Hay là ngày mai mình dán giấy thông báo…"
Phương Khải vuốt cằm:
"Cứ vậy đi…"
Sau khi lên tầng, Phương Khải khoanh chân ngồi trên giường.
Thực lực tăng lên, thời gian ngủ của hắn cũng giảm xuống nhiều. Bởi vậy vào buổi tối hắn không cần phải nghỉ ngơi, mà là tu luyện.
Trên thực tế giờ hắn cũng không có nhiều thứ để học. Kỹ thuật chiến đấu trong Resident Evil giúp tăng năng lực cận chiến, súng bắn tên lửa là thủ đoạn tấn công tầm xa, còn "minh tưởng" của Paladin dùng để hội tụ "khí" trong cơ thể.
Nếu đã không có quá nhiều lựa chọn, Phương Khải sẽ không từ chối bất kỳ thứ gì. Chỉ cần có thể là sẽ học, không cần bí tịch hay cần ai chỉ vẽ gì cả.
Cứ luyện theo trí nhớ là sẽ đúng thôi.
Với thiên phú của hắn thì tuyệt đối không dễ để bắt đầu luyện tập "khí". Có điều sau khi được T-virus cường hóa, năng lực ghi nhớ và khả năng khống chế lực của hắn đều tăng lên. Hơn nữa còn thường xuyên vận dụng trong game, cho dù không thể nói là thuần thục, nhưng cũng xem như thuận buồm xuôi gió.
Ngay khi hắn đang tập trung tu luyện, không biết từ khi nào, trên nóc nhà xuất hiện một bóng ma quái dị.
Cái bóng này lặng lẽ di chuyển trên trần nhà, như thể một con rắn nấp trong bóng tối, chậm rãi tới gần Phương Khải.
Không biết do đâu, hôm nay Phương Khải cảm thấy buồn bực không yên, không tài nào tập trung tinh thần nổi. Khí trong cơ thể cũng vì thế mà tăng trưởng rất chậm.
"Kiểm tra được lượng lớn phản ứng bất thường."
Đúng lúc này âm thanh của hệ thống vang lên trong đầu hắn.
"Kiểm tra được lượng lớn phản ứng bất thường ở hướng 0h. Xin kí chủ đề cao cảnh giác!"
"Phản ứng bất thường? Hướng 0h?"
Phương Khải vội vàng ngẩng lên nhìn về hướng đó, lập tức nhìn thấy một cặp đồng tử dọc màu vàng kim lạnh lẽo như băng.
Trong nháy mắt khi nhìn vào cặp mắt ấy, Phương Khải cảm thấy phía trước như xuất hiện một vòng xoáy vô hình khổng lồ, hút mình vào trong đó.
Phương Khải muốn cử động nhưng không tài nào làm được. Hắn cảm thấy toàn thân nặng nề vô cùng, giống như bị bóng đè vậy.
"Sao lại thế này?"
Hắn đương nhiên biết mình không thể bị bóng đè được. Với thực lực của hắn hiện giờ, cô hồn dã quỷ tầm thường không phải là đối thủ của hắn, bởi vậy chỉ có thể là một khả năng: pháp thuật!
Chẳng lẽ kẻ tới là tu sĩ?
Nhưng người nào lại có cặp đồng tử dựng đứng màu vàng kim thế kia được? Dù nhìn ra sao cũng không giống mắt người.
"Yêu quái?"
Phương Khải hoảng hốt trong lòng. Thời gian hắn ở thế giới này cũng không ngắn, đã gặp qua võ giả, gặp được tu sĩ, chỉ chưa từng thấy yêu quái mà thôi.
Càng đừng nói đến thứ yêu vật tà dị như vậy, chỉ cần dùng ánh mắt đã khiến mình không thể hành động được.
Dưới bóng đêm, trên mái một ngôi nhà dân thấp bé gần ngã tư đường, một người đàn ông mặt mũi hẹp dài, trên mặt mọc đầy vẩy đen, với cặp đồng tử dựng đứng màu vàng kim.
"Thả ta ra ngoài chỉ là để giết một tên vô cụng như vậy sao?"
Đôi mắt nó lóe lên vẻ lạnh lẽo, khát máu. Trong căn phòng, Phương Khải nhìn thấy ảo ảnh một con rắn khổng lồ đang há miệng, đớp thẳng về phía mình.