(*) Loli: Thuật ngữ để chỉ những bé gái chưa kết thúc tuổi dậy thì hoặc những cô gái đã trưởng thành nhưng thân hình vẫn như trẻ con. Trong trường hợp này mang nghĩa thứ nhất.
"Đồ ăn ở thế giới loài người là ngon nhất… Hơn nữa còn có nhiều trò chơi vui…"
Giờ đã là rạng sáng, trên đường phố, ngoài quân lính tuần tra thì không còn bất kỳ ai khác.
Nhưng vào lúc này, trong hẻm nhỏ vốn không nên có người lại xuất hiện một cô bé chừng mười tuổi, xinh đẹp như một con búp bê sứ. Cô bé chép miệng:
"Đói quá đi…"
"Phải làm sao bây giờ? Tiền ăn hết mất rồi! Ngay cả chỗ ở cũng không có… Hừ, nhân lúc bản công chúa đang ngủ thì đuổi bản công chúa ra ngoài! A… Nhân loại đáng ghét!"
Nhóc loli nghiến răng nghiến lợi nói.
Đúng lúc này, cô bé dường như phát hiện ra trên con đường này có điểm kỳ lạ.
"Có yêu quái!"
Cô bé nhìn về hướng phát ra động tĩnh, phát hiện một luồng yêu khí nồng nặc.
Không chỉ là vậy, cô còn nhìn thấy một nhân loại đang đứng giữa luồng yêu khí này. Dường như hắn trúng phải pháp thuật gì đó, không thể nhúc nhích. Tình cảnh vô cùng nguy hiểm!
"Có yêu quái dám ra tay trong thành Cửu Hoa?"
Nhóc loli tròn mắt, tỏ vẻ khó tin.
"Nhưng tên nhân loại kia mới chỉ là một võ giả cấp Võ sư…"
Cô bé cau mày:
"Nếu cứ như vậy, chẳng mấy chốc sẽ bị yêu quái đánh chết mất."
Sau đó, đôi mắt to tròn long lanh của cô bé sáng lên:
"Nếu như mình ra tay cứu giúp, liệu có phải con người này sẽ cảm động rớt nước mắt trước ơn huệ của bản công chúa không? Sau đó vì báo đáp ơn cứu mạng của bản công chúa, mỗi ngày hắn đều sẽ mời mình ăn no căng bụng?"
"Không ngờ bản công chúa lại gặp được cơ hội tốt như vậy!"
Đôi mắt to đẹp của cô bé chớp chớp hai lần.
***
Vì loại bỏ cấm chế của đối phương, Phương Khải đã tiêu tốn không ít công sức. Hiển nhiên, đây là một con yêu quái vô cùng lợi hại.
"Nhưng mà… muốn ám sát tao ấy hả?"
Khóe miệng Phương Khải nhếch lên, tạo thành một đường cong nguy hiểm.
"Có biết đại lão ma võ song tu là gì không?"
Một điểm sáng ngưng tụ trước người Phương Khải, sau đó hóa thành một chiếc chùy do ánh sáng trắng ngưng tụ thành.
Blessed Hammer!
Ngay khi chuẩn bị phóng Blessed Hammer tốn bao công sức mới ngưng tụ được ra thì Phương Khải đột ngột phát hiện ảo ảnh con rắn đang cắn về phía mình đã không thấy đâu nữa.
"Hả?"
Chuyện gì xảy ra vậy? Phương Khải ngớ người.
Mái ngói trên đỉnh đầu bỗng nhiên sụp xuống một mảng lớn.
Phương Khải ngẩng đầu nhìn lên.
Dưới ánh trăng bạc chiếu rọi là một nhóc loli mặc đồ cung đình màu trắng, gấu váy tung bay theo gió.
Đôi giày trắng nhỏ xinh của nhóc đang giẫm lên đầu một con rắn khổng lồ màu đen có kích thước còn lớn hơn cả người cô nhóc.
Nhóc loli vỗ tay, cười hì hì:
"Rắn đen nhỏ, mi không phải đối thủ của bản công chúa đâu. Nếu muốn giữ mạng thì mau chạy đi!"
Rắn yêu khổng lồ tưởng chừng chẳng ai bì nổi lại thực sự chạy trối chết. Nó hóa thành một luồng khói xanh, biến mất không còn tung tích.
Cảnh tượng này khiến Phương Khải tròn cả mắt lên.
Hiện giờ trong tay hắn vẫn đang giữ một chiếc chùy ánh sáng chưa được phóng ra ngoài.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
"Chú này! Được bản công chúa cứu thoát khỏi con rắn đen nhỏ kia, có phải chú rất cảm kích không?"
Nhóc loli nhảy từ trên nóc nhà xuống.
Chú? Rắn đen nhỏ? Phương Khải nhìn mình, rồi lại nhìn về phía con yêu quái to lớn kia rời đi, sững sờ tại chỗ.
Cho dù vì luyện võ và T-virus nên vóc dáng của hắn khá cao lớn, nhưng vẫn chưa đến độ bị gọi là chú chứ?! Nhóc có chắc là không nhận lầm không?
Nhóc loli ưỡn bộ ngực nhỏ vẫn chưa dậy thì lên, đi qua đi lại trước mặt Phương Khải, nói với biểu cảm "mau cảm ơn ta đi".
"Bản công chúa chính là ân nhân cứu mạng của chú đó!"
Phương Khải: "???"
Phương Khải không lên tiếng, không gian yên lặng như tờ. Cho dù một cái kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ.
Bé loli thấy Phương Khải không nói lời nào thì chớp chớp mắt, nhìn Phương Khải với ánh mắt kỳ quái:
"Chú kích động quá hả?"
Phương Khải:
"Móa, tôi có câu ĐM mà không biết có nên nói hay không!"
"À! Ta biết rồi! Dù sao chú cũng chỉ là một Võ sư yếu đuối, còn con rắn nhỏ kia là đại yêu cảnh giới Nguyên Hà. Chú đánh không lại cũng là chuyện rất bình thường."
Nhóc loli tỏ vẻ rộng lượng, khoát tay với Phương Khải:
"Vì thế chú không cần cảm thấy xấu hổ đâu! Hì hì!"
Phương Khải: "???"
Phương Khải choáng váng!
Câu ĐM này nhất định phải nói..!
Bé loli đưa tay ra, dường như muốn vỗ bả vai Phương Khải. Nhưng cô bé còn lùn quá, không thể làm gì khác hơn là vỗ vỗ cánh tay. Đoạn cô nhóc nhìn hắn với ánh mắt đầy chờ mong:
"Nếu như muốn cảm ơn ơn cứu mạng của bản công chúa, vậy chú có thể mới bản công chúa ăn á! Ta thích ăn dê sữa hấp cách thủy, tay gấu hấp cách thủy, đuôi nai sữa hấp cách thủy, vịt sữa quay, gà sữa nướng, ngỗng non quay, gà ngâm tương, vịt hấp muối…"
"Tôi mở quán net, không mở quán cơm!"
Trán Phương Khải nổi gân xanh. Cô nhóc này không tra khảo câu nào mà thả luôn con yêu quái kia đi, có phải là người được kẻ địch phái tới để lòe mình không vậy?
Lại còn dám yêu cầu này nọ?
"Quán… quán net? Là gì vậy?"
Cô bé xụ mặt, nghiêm túc nhìn Phương Khải:
"Trong quán net có gì ngon không vậy?"
Phương Khải không thể kìm nén thêm được nữa, hắn nhìn mái nhà đã bị đánh sập thành một đống bừa bộn và hét:
"Tự nhóc phắn ra hay phải để chú ném nhóc ra ngoài!"
"Tôi tự ra là được chứ gì? Cần gì phải hung dữ như vậy?"
Không ngờ mình vừa cứu chú ta, vậy mà chú ta còn dám hung dữ với mình. Rõ là vong ơn phụ nghĩa!
"Đúng là đồ không biết đúng sai! Sao nhân loại toàn như vậy chứ, tức quá đi mất!"
Bé loli hất chiếc cằm xinh xắn, phồng má, hừ lạnh một tiếng rồi nhanh chân chạy ra ngoài.
Cô bé đi rồi, Phương Khải nhìn chiếc giường bị sập và lỗ hổng lớn tướng đủ để ngắm trăng trên mái nhà, buồn bực nói:
"Ông mà biết là đứa nào làm, ông sẽ đưa tất vào danh sách đen!"
Do đã không còn chỗ ngủ, vừa mới tờ mờ sáng ngày hôm sau Phương Khải đã mở cửa quán net.
Cửa hàng bánh bao của thím Vương cũng mở vào khoảng thời gian này. Sau khi viết thông báo xong, Phương Khải đi qua bên đó mua một lồng bánh bao thịt heo, một mình ngồi ăn ở trước cửa.
"Tiểu Khải, mái nhà cháu…"
Hiển nhiên thím Vương cũng chú ý tới mái nhà Phương Khải.
Phương Khải lúng túng đáp:
"Cháu cũng không biết sao nữa, tự dưng nó sụp xuống."
Đương nhiên là hắn không thể nói thật được rồi.
"Không rơi vào người chứ?"
Thím Vương tặc lưỡi nói.
"Dạ không ạ."
"Haiz! Vậy thì may quá."
Thím Vương nói:
"Buổi tối gọi thợ mộc Dương tới sửa đi, nếu không kịp thì đêm nay sang nhà thím Vương mà ngủ."
"Dạ."
Phương Khải vừa ngoảnh đầu lại đã thấy bé loli tối hôm qua. Đôi mắt cô bé hấp háy nhìn về phía này. Thấy Phương Khải quay đầu lại, cô bé vội vàng quay đầu sang chỗ khác, làm bộ như không thấy.
"Hừ!"
Phương Khải: "Cô nhóc này tản bộ cả đêm à?"
Phương Khải tiếp tục cắm đầu ăn bánh bao.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn qua, lập tức thấy cô bé lén lút nhìn về phía này.
"Muốn ăn hả?"
Phương Khải đưa một chiếc bánh bao về phía đó.
"Xí! Ai thèm ăn bánh bao thối của chú chứ!"
Cô bé lập tức quay đầu sang chỗ khác, hiển nhiên là đang giận dỗi chuyện tối qua.
Nhưng ngay sau đó tiếng bụng sôi ùng ục như sấm rền vang lên.
Mặt cô bé lập tức đỏ bừng!
"Thôi được rồi! Xem như chú mời nhóc ăn bánh bao, được chứ?"
Phương Khải cảm thấy đau đầu.
Bé loli: "…"
"Không phải hôm qua cháu nói phải báo đáp ơn cứu mạng của cháu hay sao?"
"Chú tìm thấy lương tâm của mình rồi à?"
Cô bé tỏ vẻ khinh bỉ.
"…"
Phương Khải ngẩng đầu nhìn mái nhà bị sập, lại nghĩ tới con đại yêu không biết được ai phái tới phá hoại giường của mình, trên trán hắn nổi đầy gân xanh:
"Cứ coi như vậy đi."
Lúc này bé loli mới đi tới với vẻ không tình nguyện.
Một phút sau.
Phương Khải mới ăn được vài cái bánh, sờ sờ lồng bánh bao trước đó còn hơn một nửa.
"Hả?"
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cô bé kia đang ăn ngấu ăn nghiến chiếc bánh bao cuối cùng, vỗ vỗ cái bụng no căng tròn.
"???"
Phương Khải bối rối.
"Chú bảo chứ, nhóc thích ăn bánh bao như vậy, sao không tự mua mà ăn?"
"Tiền của bản công chúa đã bị ăn… bị ăn trộm mất rồi!"
Cô bé cáu kỉnh đáp.
Cô bé đếm đầu ngón tay, đôi mắt long lanh nhìn tờ thông báo Phương Khải dán trước cửa:
"Vì lẽ đó… bản công chúa đang tìm công việc!"
"Do… cảm thấy chú ở một mình… trong nhà lại nguy hiểm như vậy… nên…"
Cô bé sợ Phương Khải không đồng ý:
"Là do hôm qua tôi giở công phu sư tử ngoạm đã khiến chú sợ à? Nếu chú nghèo như vậy… thì chỉ cần có bánh bao ăn là được…"
Phương Khải:
"???"