Chereads / Hệ Thống Quán Net Công Nghệ Đen / Chapter 34 - Chương 34: Tu sĩ cảnh giới Nguyên Hà, giật cho phát nữa nha?

Chapter 34 - Chương 34: Tu sĩ cảnh giới Nguyên Hà, giật cho phát nữa nha?

Bởi vì đám người Tống Thanh Phong có tiết vào buổi sáng nên vẫn chưa tới.

Hôm nay dù Phương Khải mở cửa muộn, nhưng người đứng chờ ở ngoài cửa quán ít cũng ít hơn lúc trước đôi chút.

Nhưng…

Khi đám người Lương Thạch, Hắc Đại, Ngô Sơn thấy ba người Phương Khải và Nạp Lan Minh Tuyết, Lam Yên đi tới, họ đều đứng hình tại chỗ.

"Chuyện gì vậy?"

"Không phải chứ?"

"Ông chủ, anh đã phụ sự kỳ vọng của chúng tôi!"

"Ông chủ… Anh…"

Bọn họ nhìn nhau, lắp ba lắp bắp chỉ vào hai người.

Phương Khải và Nạp Lan Minh Tuyết cùng trở về vào sáng sớm, điều này khiến trí tưởng tượng của họ có cơ hội bay cao bay xa.

"Chim cút đê! Mấy người dở hơi à? Tôi ra ngoài ăn có bữa sáng thôi mà cũng hoảng hết cả hồn lên." Phương Khải lườm bọn họ một cái.

"Một đám ông chú sáng sáng chờ trước cửa quán net đợi máy, mấy người là học sinh tiểu học chắc?"

"Ồ… Hóa ra là đi ăn sáng hả?"

Hắc Đại cười hì hì, thở phào một hơi.

"Ông chủ, học sinh tiểu học là gì vậy?"

Lương Thạch gãi đầu, tỏ vẻ không hiểu.

"Đó là một quần thể rất đông và hung hãn, ví dụ như Yasuo nè, Zed nè, Fizz nè, Khazik nè…"

Tất cả mọi người đều ngẩn ra, không hiểu Phương Khải đang lảm nhảm cái gì.

"Chúng đáng sợ hơn cả Zombie sao?"

Lam Yên hỏi một câu vô cùng ngây thơ.

"Xét ở một vài phương diện, chúng nguy hiểm hơn Zombie rất rất rất nhiều lần!"

Phương Khải đáp đầy sâu xa.

"Có thứ đáng sợ vậy thật sao?"

Khi cô đang nghe Phương Khải nói tới sự kinh khủng của đám trẻ con nguy hiểm nhất thế kỷ 21, cô đột nhiên phát hiện ra một sự thật đau lòng:

"Hả? Sao hết sạch máy rồi?"

Đương nhiên là hết máy! Không ngừng có võ giả gia nhập vào quần thể mà Lương Thạch làm trung tâm, giờ đã hình thành một tổ đội người chơi không thể coi thường được.

Thế nên vừa sáng sớm đã có chừng mười người tới quán!

Phương Khải đi tới cửa hàng bên cạnh, dùng chìa khóa Lam Yên đưa cho mở cửa.

Cửa hàng sát vách vốn là một tiệm rèn, lớn hơn quán của Phương Khải không ít.

Chỗ này đã bỏ không khá lâu, khắp nơi phủ đầy tro bụi.

Trước tiên Phương Khải vứt hết những thứ không dùng tới, sau đó quét tước toàn bộ.

Nạp Lan Minh Tuyết không hổ là thiên tài số một khóa này của học phủ Lăng Vân, cho dù là chơi game cũng vô cùng cẩn thận.

Cô cầm một thanh dao găm đi lại trên hành lang. Hiển nhiên, trải qua một ngày làm quen, cô đã bắt đầu thích ứng với trò chơi này. Khi đi tới bất cứ khu vực nào, cô đều cẩn thận tìm kiếm khắp nơi, tránh bỏ sót mất một gợi ý để giải đố hay là đạo cụ tiếp tế nào.

Là viên ngọc quý của nhà Nạp Lan, cho dù cô đã quá quen với những đấu đá trong gia tộc, nhưng đây là lần đầu cô trải nghiệm tình cảnh một mình bị vây trong nguy hiểm.

Trong tòa biệt thự nguy cơ trùng trùng này đã khiến cô thực sự hiểu được đường cùng và tử vong là cái gì!

Hơn nữa cô còn chết dưới những cơ quan được thiết kế xảo diệu trong tòa biệt thự này.

Đây là những thứ trước đây cô hoàn toàn không thể trải nghiệm được.

Tuy rằng hôm qua bị chết là do không quen với hoàn cảnh mới lạ, nhưng với đứa con cưng của trời như cô, thất bại một lần đã là quá xa xỉ.

Đây là lần đầu tiên Nạp Lan Minh Tuyết cảm nhận được sức hút của game.

Có cao thủ của gia tộc âm thầm bảo vệ trong bóng tối, bất kể là lúc nào, cô cũng đều chưa từng gặp phải nguy hiểm thật sự, luôn đứng trên thế thắng tuyệt đối để tính toán mọi thứ. Mà đó, không phải thứ cô muốn!

Hiện giờ cô nhập vai một nhân vật khác, thám hiểm ở một thế giới xa lạ, không hề có ai bảo vệ. Đến tận bây giờ Nạp Lan Minh Tuyết mới cảm nhận được tử vong cận kề, cảm nhận được cái gọi là sự ích thích nhanh chóng lan tỏa trong lòng!

Dường như cánh cửa lớn tiến vào thế giới mới đang mở ra trong lòng cô.

Thanh dao găm như một con bướm bạc bay múa trên đầu ngón tay Minh Tuyết, điều này cho thấy tâm tình của cô không hề giống như lúc bình thường.

"Thật lợi hại!"

"Đã chơi lâu như vậy rồi mà chưa từng chết!"

"Mấy câu đố kiểu này hình như chả là gì với cô ấy nhỉ!"

"Nghe nói mới bắt đầu chơi vào hôm qua, giờ đã vượt qua được một nửa cốt truyện. Hình như đã sắp đuổi kịp Tống Thanh Phong rồi hả?"

"Ôi... Nhanh quá!"

Bất tri bất giác, cả một đám người đang chờ máy đã tụ tập sau lưng cô.

"Ồ, không tệ nha!"Phương Khải quay về quán, liếc mắt qua một cái:

"Đã vượt qua được phòng nghiên cứu thực vật rồi cơ à?"

"Đương nhiên rồi! Thứ này sao có thể làm khó được tiểu thư?"

Lam Yên đắc ý nói.

Bên ngoài quán đột nhiên xuất hiện mấy vị tu sĩ mặc đồ trắng áo choàng vàng.

Đi đầu tiên ngoài Tiêu Ngọc Luật còn có một người đàn ông trung niên béo ục ịch khoác áo choàng vàng.

Hai mắt con mắt gần như híp lại của người đàn ông trung niên này cũng không che nổi sự lạnh lẽo trong đó. Người này chắp hai tay sau lưng, nhìn như đi chậm nhưng thật ra rất nhanh, đám tu sĩ đi sau phải chạy vắt chân lên cổ mới không bị bỏ rơi quá xa.

Không lâu sau, người trung niên béo ú kia đã đứng trước cửa, ngẩng đầu lên hỏi:

"Tiêu sư đệ, là chỗ tồi tàn này thi triển lôi pháp đả thương cậu và mấy người Lưu sư đệ, sau đó ném ra ngoài sao?"

"Đúng vậy!"

Gương mặt Tiêu Ngọc Luật hiện lên chút vui mừng. Người trung niên béo ú này tên là Hứa Phúc Uy, tuy rằng thuộc cùng thế hệ với hắn ta nhưng tu vi đã đạt tới cảnh giới Nguyên Hà. Hiện giờ Hứa Phúc Uy đang nhận chức Đại chấp sự trong Lưu Vân Đạo Cung thuộc Vô Vi Đạo Minh, trên người có không ít pháp bảo lợi hại.

Đừng nói là nơi này, cho dù là phủ thành chủ thì Hứa Phúc Uy cũng có thể thử xông vào một lần.

Hắn lấy một hạt châu màu xanh lam nhạt từ trong túi tiền màu nâu bên hông ra, nói:

"Tu sĩ ẩn mình trong quán am hiểu lôi pháp, mà không biết Tị Lôi Châu của tôi chuyên khắc chế lôi pháp! Hừ, một tên võ giả bình dân cũng dám dựa vào tu sĩ sau lưng mà bắt nạt Tiêu sư đệ! Đợi tôi bắt được hắn sẽ giao cho đệ xử trí!"

"Vậy thì tốt! Hôm nay tôi nhất định phải xả cơn giận này!"

Tiêu Ngọc Luật hung hăng nói.

Sau đó Tiêu Ngọc Luật quay người lại nói với chừng mười vị tu sĩ Lưu Vân Đạo Cung đứng sau lưng:

"Các vị sư đệ hãy canh chặt cửa ra vào cho ta, chớ để thằng nhãi kia chạy thoát!"

Tiếng xôn xao ngoài cửa chẳng mấy mà đã thu hút sự chú ý của Phương Khải. Hắn thấy một tên tu sĩ béo ú dẫn theo Tiêu Ngọc Luật và ba bốn tên tu sĩ đồ trắng áo choàng vàng đẩy cửa tiến vào. Tu sĩ béo ú nhìn lướt qua cả quán một lượt, sau đó lạnh giọng quát:

"Ai là ông chủ?"

Lông mày Phương Khải giật giật, nhìn về phía Tiêu Ngọc Luật đứng phía sau:

"Anh lại tới gây chuyện nữa hả?"

"Lại tới gây chuyện?"

Phần lớn những người có mặt trong quán đều quay đầu nhìn lại, thấy đội hình ngoài cửa mạnh mẽ tới vậy cũng không tránh khỏi cảm thấy sợ hãi.

"Nhiều tu sĩ vậy cơ à!!!"

Đối với những võ giả bình thường thì địa vị của tu sĩ rất cao, trường hợp nhiều tu sĩ cùng xuất hiện như hiện giờ rất hiếm gặp.

"Ông chủ sẽ không chịu thiệt thòi gì chứ?"

Lương Thạch thấp thỏm nói.

"Ngay cả Hứa Phúc Uy của Lưu Vân Đạo cung cũng tới đây…"

Sắc mặt đám Tống Thanh Phong cũng nghiêm lại:

"Có phiền phức rồi…"

"Hứa Phúc Uy? Là tu sĩ rất nổi tiếng hả?"

Lý Khoan ngờ vực hỏi.

"Là Đại chấp sự của Lưu Vân Đạo Cung, tu sĩ cảnh giới Nguyên Hà, anh nói thử đi?"

"Cảnh giới Nguyên… Nguyên Hà?"

Nghe được ba chữ này, tất cả mọi người đều không khỏi hít một hơi khí lạnh. Theo cấp bậc phân chia, tu sĩ cảnh giới Nguyên Hà tương đương với Đại võ sư, nhưng xét về thực lực thì tương đương với Võ tông của phe võ giả.

Trên một vài phương diện, thậm chí còn mạnh hơn một cấp.

Cũng chính vì nguyên do này, địa vị của võ giả dưới Võ tông thấp hơn tu sĩ khá nhiều.

"Tốt nhất là Hứa Phúc Uy dạy cho anh ta một bài học, sau đó tiểu thư ra tay…"

Một ý nghĩ tà ác xuất hiện trong đầu Lam Yên.

Tiêu Ngọc Luật cười lớn, nói:

"Hôm nay Hứa sư huynh đã mang Tị Lôi Châu tới để khắc chế lôi pháp của tên tu sĩ sau lưng mày. Để tao xem hôm nay mày còn hống hách được nữa hay không!"

Hắn phất tay ra hiệu cho năm sáu tên tu sĩ sau lưng:

"Đánh cho tôi!"

"Cảm ứng được có người gây chuyện, khởi động Lôi phạt!"

Toàn thân mấy tên tu sĩ đứng phía sau Tiêu Ngọc Luật vừa lóe lên linh quang thì mấy luồng sáng trắng hiện lên.

Xoẹt xoẹt!

Trong nháy mắt, vài tên tu sĩ toàn thân cháy đen bị ném ra ngoài.

"Tiêu sư đệ! Mau tới bên cạnh ta, ta có Tị Lôi…"

Đùng đoàng!

Lời còn chưa dứt thì cả hai đã bị ném ra ngoài, tay chân co giật liên hồi.

Lương Thạch: "Đây… đây là thực lực của Võ tông?"

Tống Thanh Phong:

"Tôi… tôi vừa nói gì vậy nhỉ?"

Lam Yên: "…"

"Mẹ nó, một đám não phẳng!"

Phương Khải thấp giọng chửi một câu, nhìn đám tu sĩ vây ngoài cửa:

"Cút ngay!"

Đám tu sĩ ở bên ngoài vội vàng giải tán.

"Ok hết rồi! Chuyện nhỏ mà thôi!"

Phương Khải quay vào cửa hàng, khoát tay nói.

"Nạp Lan tiểu thư…"

Khóe miệng Lam Yên giật giật, nhỏ giọng nói:

"Hứa Phúc Uy bị đuổi ra ngoài rồi."

"Ừ, tôi biết rồi!"