Toàn Chân Tâm Pháp là một tâm pháp sơ cấp rất bình thường trong "Giang hồ", nhưng lại chính tông hơn nhiều so với những tâm pháp tầm thường của Ngũ Hổ Môn, Phích Lịch Đường.
Toàn Chân Tâm Pháp chủ yếu thiên về rèn luyện sức khỏe, liên quan nhiều tới nội lực, tu vi, dù Toàn Chân Giáo có giỏi về chưởng pháp, kiếm pháp, nhưng nếu không có uy lực thì cũng chỉ bằng thừa.
Quãng thời gian mà Khai Tâm ở gần Toàn Chân Giáo, một tháng đầu chỉ có ngồi không, ngoại trừ làm một số nhiệm vụ đơn giản thì hầu như không tốn thời gian vào những chuyện khác.
Sức mạnh của nội lực chính là cảnh giới…
Trong "Giang hồ", cảnh giới được phân chia rất rõ ràng, từ mới đầu không có chút nội lực nào, đến trạng thái tân thủ mới biết chút ít. Sự khác nhau giữa nội lực không lớn lắm, sức chiến đấu khá yếu, dù gặp phải dã thú bình thường cũng khó mà thoát khỏi một cách an toàn.
Trừ khi có thể đạt đến cảnh giới nội công đầu tiên, cảnh giới Xuất Nhập…
Nếu thành thạo công pháp này một chút thì chắc chắn nội công sẽ tăng lên, vậy nên "Giang hồ" gọi cảnh giới này là "Vào sinh ra tử", cũng chính là cảnh giới Xuất Nhập, chỉ có người đã đạt tới cảnh giới này mới có thể miễn cưỡng xưng là người trong "Giang hồ".
Muốn làm được điều này cũng không khó.
Ít nhất Khai Tâm cho rằng như thế, mỗi ngày chỉ cần dẫn chân khí vận hành ba vòng trong cơ thể, cường hóa đan điền và các huyệt vị, ngày nào cũng tiến hành ba lần như vậy thì chưa đầy ba tháng đã đạt đến rồi.
Nhưng thời gian vận hành chân khí mỗi lần khá lâu, cần khoảng một tiếng đồng hồ, rất ít người có thể hoàn thành ba vòng trong một lần. Thậm chí có người thích ngồi xuống dùng tâm pháp để hồi phục trạng thái sau khi chiến đấu mệt mỏi, mãi cho đến sau này có người dần dần phát hiện và tổng kết ra kinh nghiệm thì người ta mới kiên trì tích lũy nội lực.
Đáng tiếc… Điều này đã chẳng phải bí mật gì với hầu hết người chơi, nếu không Khai Tâm đã đi tu luyện nội lực rồi, rất có thể sẽ một bước lên trời, đi đầu trong cách đột phá nội lực, trở thành kẻ mạnh tuyệt thế của Trung Hoa.
Quá trình vận hành khá nhàm chán, nhưng cũng là một chuyện rất nghiêm túc, đặc biệt là mấy lần vận hành đầu tiên, kinh mạch còn yếu ớt, trong lúc vận hành không thể quá mức nóng vội, như vậy không những dễ dàng làm kinh mạch bị tổn hại, mà còn dễ đi nhầm đường, rất nhiều người đã phải chịu khổ trên cửa này, vì thế, mỗi lần vận hành đều phải cẩn thận hết mức!
Mặc dù Khai Tâm có rất nhiều kinh nghiệm trong việc vận hành tâm pháp, nhưng hắn vẫn không dám coi nhẹ…
Sau khi vận khí hơn mười phút như một nhà sư ngồi thiền, Khai Tâm rốt cuộc phát hiện ra có một dòng khí như có như không ở đan điền.
Dằn sự kích động trong lòng xuống, Khai Tâm cẩn thận dẫn luồng chân khí mỏng manh đó vào kinh mạch, từ từ tiến đến.
Thực ra Mộ Dung tiểu thư vẫn chưa rời khỏi đó mà đứng quan sát ở đằng xa, đến tận khi phát hiện ra trên đỉnh đầu của cậu bé đó xuất hiện một dòng khí lượn lờ mà mắt thường khó có thể thấy được, nàng ấy mới nở một nụ cười và yên lòng rời đi, để lại một mình Khai Tâm tiếp tục lẳng lặng vận hành chân khí, khai thác kinh mạch.
Khoảng nửa tiếng sau, vòng thứ nhất của Toàn Chân Tâm Pháp mới kết thúc, chân khí trong đan điền đã mạnh mẽ hơn gấp đôi, không còn hư vô khó nắm bắt như lúc đầu nữa.
Nhưng vẫn chưa đáng là gì cả…
Từ không đến có, trông thì có vẻ như có thay đổi lớn, nhưng kỳ thật cũng chỉ tăng lên chút chân khí mà thôi, còn cách cảnh giới Xuất Nhập rất xa.
Bắt đầu vòng thứ hai.
Lần này, vì kinh mạch đã hơi quen từ vòng đầu rồi, tuyến đường vận hành đã rõ ràng, nên tốc độ nhanh hơn đôi chút, chưa đến hai mươi lăm phút đã kết thúc.
Khai Tâm thừa thắng xông lên, hoàn thành luôn vòng vận hành thứ ba, chân khí trong đan điền đã được một nửa ngón út.
Khai Tâm ước chừng chút chân khí ấy dù chưa thể dùng để chiến đấu thực tế được, nhưng trong thời khắc quan trọng thì vẫn có thể vận hành Toàn Chân Tâm Pháp để tăng tốc độ di chuyển lên.
Đứng lên khỏi mặt đất với một tinh thần sảng khoái, Khai Tâm hưng phấn cầm lấy thanh kiếm ngắn, ra khỏi phủ Mộ Dung với chút thành tựu của mình: Ha ha, phải làm nhiệm vụ đầu tiên kể từ khi vào "Giang hồ" đến nay rồi.
"Rừng Tử Trúc ở phía Đông ngoại thành Cô Tô, hình như từng nghe thấy ở đâu rồi thì phải." Khai Tâm vừa nghĩ vừa bước nhanh ra khỏi thành.
Rừng Tử Trúc vốn sinh trưởng ở Nam Hải, ống trúc nhỏ màu tím đậm, có thể làm tiêu sáo.
Đến rừng Tử Trúc, Khai Tâm mới phát hiện ra có rất nhiều người đến đây lấy trúc…
Bên ngoài cánh rừng trúc um tùm, phải có đến hơn một trăm người đứng ở đó, những người chơi ăn mặc như người hầu đứng túm năm tụm ba, cũng có người một mình đứng ở ngoài rừng Tử Trúc, nhưng lại không có ai dám bước vào trong.
Đôi mắt của Khai Tâm đảo một lượt, hắn chú ý đến một chiếc đình hóng mát, trong đó có một cô gái với phong thái thướt tha đang đánh đàn, đằng sau là một người hầu cầm kiếm.
Liếc nhìn một vòng, Khai Tâm kéo một người ở gần lại hỏi, biết được rằng rất nhiều cửa hàng bán nhạc cụ trong thành Cô Tô có một nhiệm vụ, đó là đến rừng Tử Trúc lấy trúc tía, chỉ cần là người lấy được trúc thì không những nhận được phần thưởng nhiệm vụ là nửa lượng bạc, còn có thể được chủ nhân của rừng Tử Trúc thu nhận làm đệ tử.
"Chủ nhân của rừng Tử Trúc?"
Khai Tâm ngẩn người suy tư.
Hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy nhưng hắn lại chưa từng nghe nói có môn phái này trong "Giang hồ", chẳng lẽ là một môn phái nhỏ không đáng nhắc tới sao?
Không đúng!
Mộ Dung tiểu thư đã bảo mình đến đây lấy trúc, đó chắc là nhiệm vụ để vào được Mộ Dung thế gia, chắc chắn chủ nhân của rừng Tử Trúc này không chỉ là một cao thủ bình thường thôi đâu.
"Trúc của rừng Tử Trúc là để các ngươi lấy đi dễ dàng như vậy sao?"
Khai Tâm còn đang suy nghĩ thì một tiếng quát lớn đã vọng ra từ trong rừng, một người chơi đang định tới gần chặt trộm trúc, chưa kịp làm gì thì đã bị một cơn gió lớn thổi bay ra ngoài, mặt úp thẳng xuống đất! Người đó bịt miệng, chán nản chạy ra xa.
Người chơi ở xung quanh đều tỏ ra trầm mặc.
Chỉ có một mình Khai Tâm không hề cảm thấy sợ hãi mà còn lấy làm mừng rỡ…
Quả nhiên có gì đó khác thường.
Chỉ là một kiếm nô mà lại am hiểu võ học thượng thừa "Đạn Chỉ Thần Công", xem ra nhiệm vụ lần này của Mộ Dung tiểu thư khá khó khăn đây.
Hắn có thể lọt vào mắt xanh của Mộ Dung thế gia hay không cũng phụ thuộc vào việc hắn có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ lần này hay không!
Nhưng đương nhiên, Khai Tâm sẽ không giống như người chơi quanh đây, không định dùng những thủ đoạn gian xảo để lấy được trúc tía. Những thủ đoạn vặt vãnh đó của họ chẳng là gì so với những cao thủ giang hồ mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng. Hơn nữa còn có cao thủ biết Đạn Chỉ Thần Công ở đây, dùng mánh khóe thì chắc chắn không thể lấy được.
Đối phó với người giang hồ, chỉ có thể dùng quy củ của giang hồ!
Sửa sang lại áo quần mình, Khai Tâm bước ra khỏi đám đông… Hắn bước đi chậm chạp, thong dong, vào trong đình hóng mát một cách quang minh chính đại.
"Chủ nhân của ta đang ở đây, người ngoài bước vào một bước, đừng trách ta không khách sáo!"
Còn chưa tới gần rừng Tử Trúc, một luồng gió mạnh mẽ đã ập đến ngăn chặn Khai Tâm bước tiếp.
Khai Tâm cũng không hoảng hốt, hắn chắp hai tay vào nhau, thể hiện ra tác phong của người giang hồ: "Tại hạ Khai Tâm, phụng mệnh của tiểu thư nhà ta tới bái phỏng rừng Tử Trúc, mong các hạ nể mặt Mộ Dung thế gia mà tặng cho ba ống trúc tía, tại hạ vô cùng cảm kích." Vẻ mặt hắn bình tĩnh, cách ăn nói rành mạch và cảm giác thần bí của Mộ Dung thế gia khiến những người chơi xung quanh bàn tán xôn xao.
"Mộ Dung thế gia?"
Có vẻ như chủ nhân của rừng Tử Trúc khá hứng thú: "Một nô bộc nho nhỏ mà cũng có khí phách như thế, Mộ Dung thế gia quả nhiên là danh bất hư truyền, nhưng nếu ngươi muốn lấy được trúc tía của ta thì vẫn phải tuân theo quy định, đó là tiếp được ba chiêu của kiếm nô này…"
Khai Tâm vô cùng mừng rỡ, ba chiêu? Hay lắm, chỉ sợ ngươi không lấy quy định ra thôi!
"Xin chỉ giáo cho!"
Mặc dù trước mắt chưa có tài nghệ gì, nhưng Khai Tâm cũng đoán được phần nào mục đích của nhiệm vụ lần này, hắn vén áo bào lên, vẻ mặt thảnh thơi như thể trời sụp cũng không sợ.