Lúc quay lại trò chơi, Khai Tâm có thêm một xấp ngân phiếu, đây là kết quả của việc chiến đấu với Sói Hoang Hung Tàn buổi tối.
Răng nanh, móng vuốt của Sói Hoang Hung Tàn có thể dùng để chế tác ám khí khá tốt, hoặc mài thành bụi phấn để làm thuốc, giá trị gần như gấp hai so với Sói Hoang Trưởng Thành. Có lẽ với người chơi bình thường thì không dễ gì mà đối phó được với Sói Hoang Hung Tàn, nhưng với những người đã quen với cách chúng công kích như Khai Tâm thì còn chê Sói Hoang Hung Tàn chưa đủ hung tàn nữa! Chúng không thể kiên trì được lâu trước Thiếu Lâm Trường Quyền, khiến Khai Tâm chẳng có cơ hội nào để sử dụng Kim Sang Dược.
Trời sáng rồi…
Sói Hoang Hung Tàn ẩn nấp hết đi, chỉ còn lại Sói Hoang Trưởng Thành lượn lờ ở ngoài Hàn Sơn Tự.
Những con sói hoang thông thường này đã không trợ giúp được gì cho Khai Tâm nữa, tầng thứ bảy của Thiếu Lâm Trường Quyền đã ở mức thuần thục, sức bộc phá khá mạnh, chỉ hai ba phát là đã đập nát được xương cốt của sói hoang, giá trị của da lông cũng không bằng một phần tư khi đi chiến đấu ban đêm, tiếp tục cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi.
Khai Tâm cất ngân phiếu vào ngực, không hề do dự đến một cửa hàng vũ khí ở thành Cô Tô.
…
Trong "Giang hồ", vũ khí cũng có một hệ thống lớn!
Những trang bị bằng sắt mới đầu chỉ tăng cường được đôi chút về lực công kích, nhưng tính hao tổn lại khá cao, trên cơ bản, chỉ sau một trận chiến quyết liệt là phải rèn đúc lại để trở về với trạng thái ban đầu.
Giá cả của trang bị bằng sắt cũng ở mức bình thường, có thể mua được bằng năm mươi lượng bạc hoặc một trăm lượng bạc…
Trang bị bền hơn chút nữa là trang bị bằng đồng xanh, mặc dù lực công kích không tăng lên bao nhiêu, nhưng tính bền, chắc chắn lại chính là đặc điểm của nó, hơn nữa cảm giác cầm nắm rất tốt. Những kiếm khách bình thường sẽ thích kiếm đồng hơn kiếm sắt. Ai mà lại thích loại vũ khí phải dành thời gian đi tu sửa hoặc là ở thời điểm mấu chốt lại có vấn đề chứ?
Có điều giá cả của trang bị bằng đồng xanh cao hơn rất nhiều, bình thường phải mất hơn hai trăm lượng bạc, loại tốt hơn chút nữa, được rèn từ tay của những người thợ có tiếng thì sẽ sắc bén hơn, giá cả cũng nhiều hơn gấp đôi!
Trên trang bị bằng đồng xanh còn có trang bị bằng thép, đồng đỏ, hàn thiết, tất cả đều phải trải qua sự rèn đúc của những thợ rèn có tiếng, hầu như thanh kiếm nào cũng có một cái tên vang tai.
Nghe tên là biết được ý nghĩa, binh khí mà thợ rèn cao tay đúc ra cũng như một thương hiệu vậy, mà hàng hiệu thì đương nhiên giá cả sẽ đắt đỏ, người bình thường sẽ không dám mơ đến.
Từ binh khí cấp chín với chất lượng thấp nhất có giá một ngàn lượng bạc, đến những binh khí nổi danh thượng đẳng mấy chục vạn lượng bạc.
Trên những binh khí nổi danh đó còn có những món thần binh mà chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chưa ai từng được sở hữu!
Can Tương! Mạc Tà!
Ỷ Thiên! Đồ Long!
Ngư Trường (có năm loại là Trạm Lư, Thuần Quân, Thắng Tà, Ngư Trường, Cự Khuyết)…
Mỗi một món thần binh này đều có những khả năng bất phàm, nhưng cụ thể thế nào thì không ai biết.
…
Với gia tài năm trăm lượng bạc của Khai Tâm, đương nhiên hắn không thể mua được những món binh khí nổi danh rồi, sau một hồi đi vòng quanh cửa hàng vũ khí, hắn vẫn rất do dự.
Kiếm được làm từ đồng xanh có giá thấp nhất là hai trăm bốn mươi lượng bạc, nhưng hắn muốn mua một cái gang tay, trong cửa hàng chỉ có ba loại, đầu tiên là một chiếc nhẫn bằng sắt, nhìn vào là khiến người ta liên tưởng đến nhân vật phản diện trong phim, hắn loại bỏ ngay cái này; Thứ tiếp theo là Nhuyễn Ti Ngân Lân, có thể tăng khả năng phòng hộ cho tay, kết hợp được với binh khí để tăng cường lực sát thương, trông cũng khá ổn, bền hơn vũ khí bằng đồng xanh, chỉ cần không gặp phải binh khí thượng đẳng hoặc thần binh thì sẽ không dễ gì bị hư tổn.
Nhưng giá của nó cũng vô cùng đắt đỏ!
Hai ngàn lượng bạc…
Thứ cuối cùng thì không cần nhắc đến làm gì, là vũ khí nổi danh thượng đẳng – Bích Ngọc Thiên Tàm Thủ, cách trang trí rất đẹp, còn tỏa ra hơi lạnh, nhìn là biết ngay đó là hàng xịn.
Trong sự phiền muộn, Khai Tâm chỉ có thể đi khỏi đó!
"Tiệm cầm đồ?"
Liếc nhìn cửa hàng cầm đồ bên cạnh, trong lòng Khai Tâm nảy ra một ý.
Mặc dù tiệm cầm đồ là một nơi chuyên mua vào rẻ mạt, nhưng trong đó cũng thường xuất hiện hàng tốt mà không ai hỏi thăm đến, giá cả lại thấp hơn nhiều so với những cửa hàng khác trên thị trường. Chỉ cần có một đôi mắt tinh tường cộng thêm chút may mắn nữa, nói không chừng sẽ tìm được vật phẩm tốt mà mình đang cần.
Suy nghĩ một hồi, Khai Tâm mang theo năm trăm lượng bạc vào đó.
Khác với tiệm cầm đồ thời nhà Thanh, tiệm cầm đồ hiện tại còn có một căn phòng khác khá rộng rãi, trong đó không khác là bao so với những cửa hàng bình thường, trưng bày những vật phẩm đã quá thời hạn và thuộc về cửa hàng, bán với giá cao hơn giá thế chấp. Các loại vật phẩm rất hỗn tạp, từ đao kiếm, đan dược, đến quần áo, ngọc khí, thậm chí là bí tịch võ công, cần gì cũng có.
Khai Tâm nhìn hết một loạt…
Hắn bỏ qua ngay những món đồ bằng ngọc vô dụng, cũng không có hứng thú với đan dược, chỉ để ý đến vũ khí và bí tịch võ công, kết quả vẫn không thu hoạch được gì, chẳng có gì thích hợp cả.
Một số thứ có giá trị, nhưng cộng với phí tổn sửa chữa nữa thì chẳng khác gì giá trên thị trường, không hời được chút nào.
Ngay lúc Khai Tâm định quay đầu bỏ đi thì có hai người chơi bước nhanh từ ngoài vào, họ mặc đồ làm thuê, còn đụng vào người hắn nữa. Cả hai vội vàng xem đồ vật và giá cả trong cửa hàng.
Không ở lại đó lâu, hai người đó xem xét một lượt rồi vội vàng bỏ đi.
Vốn đây cũng chẳng phải chuyện gì đáng chú ý cả, nhưng bình thường rất ít người chơi đến những nơi như tiệm cầm đồ, lại còn là kiểu cưỡi ngựa xem hoa không mấy sáng suốt như thế này nữa.
Đôi chân Khai Tâm hơi khựng lại, hắn đợi hai người đó đi rồi mới lại gần nơi mà một trong hai người đó dừng chân lâu hơn một chút, cuối cùng hắn cũng tỏ ra kích động.
Ngọc khí! Trong tiệm có một miếng ngọc cổ, trông có vẻ rất bình thường, đặt trong đám ngọc khí này thì không hề có gì bắt mắt. Nếu không vì những hành vi lạ lùng của hai người đó khiến Khai Tâm tò mò và nghi ngờ thì hắn cũng sẽ không nhìn kĩ và cũng rất khó để phát hiện ra trên vùng bị khuyết của miếng ngọc đó có chữ…
Ngọc bội!
Trong chốn võ lâm, có những lão tiền bối lo rằng võ công sẽ bị thất truyền, hoặc là quên mất câu từ nào đó, vì thế họ thích ghi lại bí tịch võ công, khẩu quyết lên những miếng ngọc bội nhỏ nhắn dễ mang theo. Những miếng ngọc bội này chỉ để lộ ra bí mật dưới một tình huống đặc biệt nào đó, hiển nhiên miếng ngọc này cũng là một trong số đó.
"Thì ra là thế."
Khai Tâm nở nụ cười, hắn không tiếp tục nhìn nữa mà xoay người rời đi.
Mặc dù với giá cả của miếng ngọc bội đó, hắn đủ khả năng để mua được, nhưng mua rồi thì hắn sẽ không còn tiền nữa. Hiện tại hắn thấy thà rằng đi làm những việc có ý nghĩa còn hơn là mua những võ công thượng thừa khó luyện đó về.
Khai Tâm không cho rằng những nơi tinh mắt như tiệm cầm đồ lại không phát hiện ra giá trị của miếng ngọc đó, trong khi rõ ràng là nó có viết công pháp ở bên trên…
Kết quả chỉ có hai.
Một là giá trị của võ công viết trên đó không cao, hai là khẩu quyết đó không trọn vẹn!
Xem ra hai người chơi trước đó đang để mắt đến "miếng mồi" mà tiệm cầm đồ này đã vung sẵn ra, Khai Tâm cũng không muốn là con cá ngu ngốc sẽ đớp mồi đó, vì thế dứt khoát ra khỏi tiệm cầm đồ.
"Vậy mà thằng nhóc đó lại không mắc mưu!"
Ở ngã rẽ của tiệm cầm đồ, hai người chơi trước đó nhíu mày bước ra.
Nhìn theo bóng lưng dần xa của Khai Tâm, họ chau mày nhìn nhau: "Có lý nào lại như thế."
"Khó khăn lắm mới nhận được nhiệm vụ hơi cao cấp hơn một chút mà chưởng quầy giao cho chúng ta, thù lao là một trăm lượng bạc, thế mà lại không hoàn thành được, thằng nhóc này thật keo kiệt."
Khai Tâm không hề hay biết chuyện vừa rồi chính là một nhiệm vụ mà chủ tiệm cầm đồ đã bày ra, những kinh nghiệm của mình đã giúp hắn tránh được mưu kế ấy.