"Phát hiện trộm mộ!"
Đúng lúc này, lời nhắc của hệ thống vang lên, hỏi xem Khai Tâm muốn bắn tín hiệu để xin Mộ Dung thế gia chi viện, tạm thời hóa giải nguy cơ mộ phần bị đào lên trước, hay đi qua đó một mình tìm hiểu tình hình rồi giải quyết nhóm trộm mộ này?
Quả nhiên nhiệm vụ này không hề đơn giản, người chơi có quyền lựa chọn.
Lời nhắc của hệ thống cũng đã cho thấy rằng, nếu bắn tín hiệu ra ngay, chắc chắn đám trộm mộ trong phần mộ sẽ phát hiện ra và sợ hãi bỏ chạy.
Nếu vậy thì Khai Tâm chỉ có thể xem như hoàn thành một nhiệm vụ cấp thấp, e rằng phần thưởng cũng rất ít ỏi, chi bằng lên đó quan sát tình hình, xem có lấy thêm được manh mối gì không.
Quyết định xong xuôi, Khai Tâm lặng lẽ lại gần ngôi mộ có dựng thanh kiếm…
Vì có sự ngăn chặn của thanh kiếm và những cái móc nối của xích sắt, đám trộm mộ gặp phải phiền toái lớn, tốc độ vô cùng chậm chạp.
Lặng lẽ ẩn mình sau một ngôi mộ, Khai Tâm phát hiện ra rằng những công cụ mà đám trộm mộ này dùng không phải kiểu chuyên nghiệp cho lắm, đều là những vật dụng của nhà nông, ví dụ như cuốc, xẻng, cái bào,… Có hai tên trông rất căng thẳng vừa để ý đến động tĩnh dưới núi, vừa quay đầu lại thường xuyên xem tiến độ đào mộ thế nào rồi.
"Nhanh lên một chút đi chứ?"
Có người nhỏ giọng thúc giục.
Dù sao Mộ Dung thế gia cũng không phải là một thế lực nhỏ, nếu bị người ta phát hiện ra thì sau này ở thành Cô Tô, thậm chí là ở cả Giang Nam bọn chúng đều không thể sống yên ổn được!
"Thúc giục cái gì chứ, mẹ nó, phần mộ này được xây rất kỳ lạ, hay là ngươi đào đi." Một người đàn ông đang làm việc hăng say vừa phàn nàn vừa đặt công cụ xuống, nhổ hai ngụm nước bọt vào lòng bàn tay xoa xoa rồi tiếp tục cầm xẻng lên đào bới.
"Càng lạ càng tốt, ta nghe nói, phần mộ càng khó đào thì càng có nhiều bảo bối. Mộ Dung thế gia là gia tộc lớn mạnh nhất Giang Nam, ngươi thử nghĩ xem, những thứ chôn cùng có ít không?"
"Đúng vậy, đúng vậy, tất cả mọi người tranh thủ lần này đi, làm xong là cả đời chúng ta sẽ không phải chịu cảnh nghèo hèn nữa."
"Nhanh lên, nhanh lên!"
Cả đám như được tiếp sức, trong nấm mộ kiếm lại vang lên một loạt tiếng vang.
Khai Tâm nghe được hết mọi chuyện ở gần đó, cảm thấy rất phiền muộn.
Gì chứ…
Cứ tưởng là một đội quân trộm mộ có tổ chức rất ghê gớm cơ, bây giờ nghe những người này nói chuyện với nhau thì có vẻ như đây là lần đầu chúng hành động, không có chút hiểu biết gì, giống một nhóm thôn dân bình thường hơn.
Nếu chỉ là một nhóm thôn dân bình thường thì nhiệm vụ lần này cũng không khó khăn như vậy, với thực lực hiện tại của Khai Tâm, đánh bại mấy người bình thường cũng chẳng phải vấn đề to tát gì.
Đang lúc chuẩn bị ra khỏi bóng tối, Khai Tâm bỗng nghe thấy tiếng xé gió vọng lại từ phía Nam, một tiếng… hai tiếng…
Nếu là những người mới chơi bình thường thì chắc chắn sẽ rất hoang mang.
Nhưng Khai Tâm lại nghĩ đến một chuyện, hắn quỳ xuống ẩn nấp cơ thể mình vào sau nấm mộ, Mộ Dung thế gia được đón tiếp một đám người trong võ lâm rồi đây…
"Ai đó?"
"Chạy mau! Người của Mộ Dung gia đến rồi!"
Hai thôn dân đang trông chừng nhanh chóng phát hiện ra có mấy bóng đen đang bước đến, sắc mặt họ tái mét, hô lên một tiếng hoảng hốt, vội quăng công cụ trong tay đi, chuẩn bị trốn thoát.
"Ha ha, đại ca, chúng ta gặp phải người trong nghề rồi!"
Ở phía Nam của phần mộ, một người cười lớn bước đến gần, giọng nói to vang vọng.
Còn chưa dứt lời, một tiếng hừ lạnh đã vang lên từ một nơi xa hơn: "Một đám không biết sống chết, dám dùng tên tuổi của chúng ta để làm việc. Hồ Tử, giữ hết chúng lại, xong việc rồi thì ném vào trong mộ cho bớt việc!" Lời nói của hắn ta chứa đầy sát khí, càng khiến nhóm thôn dân cảm thấy khủng hoảng hơn.
Lúc trước còn tưởng là gặp phải người của Mộ Dung thế gia, ai ngờ lại là đám trộm mộ thường xuyên đến trộm ở phần mộ của hoàng thất gần đây! Nghe có vẻ như là những kẻ giết người không chớp mắt.
"Đại vương tha mạng."
"Đừng giết ta!"
Nhóm thôn dân hoảng hốt bỏ chạy tứ phía.
Nhưng cùng với những tiếng xé gió ngắn ngủi và vài tiếng cười lạnh, nhóm thôn dân đang mơ ước được phát tài đó ngã hết xuống đất, một người còn ngã xuống cạnh Khai Tâm. Người đó chưa mất mạng ngay, đôi mắt trợn trừng lên, chỉ vào thiếu niên trong bóng tối, nói ra mấy chữ lắp bắp: "Bắt… bắt lấy chúng…" Rồi mới kết thúc sinh mệnh.
Dù biết rằng tất cả mọi thứ trước mắt chỉ là đồ họa thông minh, nhưng những biểu hiện nhân tính hóa của NPC và trải nghiệm thực thụ khiến Khai Tâm cảm nhận được sự không cam lòng và hối hận của người đó, có cả niềm tiếc nuối nữa…
Sắc mặt Khai Tâm buồn bã hẳn đi.
"Đại ca, giải quyết hết rồi."
"Ừm."
"Những người này cũng không chết một cách vô ích, ít nhất còn làm được chút việc vặt cho chúng ta."
"Được rồi, đừng nói nữa! Bắt đầu đi!"
Đoạn đối thoại của đám trộm mộ khiến Khai Tâm thoát khỏi cảm xúc tiêu cực, đôi mắt hắn tỉnh táo trở lại. Hắn nín thở, núp ra sau mộ, mọi suy nghĩ xoay chuyển thật nhanh!
Không còn nghi ngờ gì nữa, mấy tên này mới là đám trộm mộ nổi danh gần đây, là mục tiêu thực sự của chuyến đi này.
"Nếu mình không lựa chọn quan sát tình hình, chưa biết chừng sẽ bỏ qua đám ác nhân thực sự này…" Tâm trạng của Khai Tâm vô cùng nặng nề, nói thật ra, bây giờ hắn đang rơi vào cảnh đâm lao thì phải theo lao.
Bọn chúng không đông, chỉ có ba người mà thôi.
Nhưng ai nấy đều là những tên giết người không chớp mắt, không biết lợi hại hơn ác hán Lý Tam biết bao nhiêu lần. Giờ mà hắn bắn tín hiệu đi thì có thể ngăn cản việc bọn chúng đào mộ, nhưng đồng thời sẽ tự làm bản thân bị bại lộ.
Đối với ba tên ác nhân giết người không chớp mắt, đặc biệt là đám trộm mộ biết dùng ám khí, giết một người chơi bình thường chưa đến cảnh giới Xuất Nhập, hiển nhiên là dễ như trở bàn tay!
Gửi tín hiệu hay tiếp tục trốn ở đây, chờ bọn chúng đào mộ xong lấy được những thứ chúng cần thì sẽ tự bỏ đi?
Trong lòng Khai Tâm đang rất xoắn xuýt.
Nếu chọn cách đầu tiên thì có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhưng khả năng bị giết sẽ lên đến hơn chín mươi phần trăm. Nếu lựa chọn cách sau thì nhiệm vụ đầu tiên khi vào sư môn của phủ Mộ Dung sẽ kết thúc thất bại, làm giảm danh tiếng và địa vị của hắn ở Mộ Dung thế gia xuống…
Giây phút này, hệ thống không đưa ra một lời nhắc nhở nào nữa!
Trong bóng đêm tĩnh lặng, tiếng đào bới lại vang lên.
"Chết thì chết vậy!"
Đôi mắt của Khai Tâm hiện lên vẻ kiên quyết, hắn lặng lẽ lùi ra, cách mấy nấm mộ một khoảng, lấy đạn tín hiệu ra…
"Xèo!"
Ánh lửa và một tiếng vang nhỏ bỗng xuất hiện trong màn đêm đen yên tĩnh.
"Có người!"
"Lão Tam!!"
Ba tên trộm mộ đồng thời nhảy ra khỏi mộ, vừa hay thấy một luồng ánh sáng đỏ rực bay lên trời. Nơi có ánh sáng ấy, bóng một người thiếu niên hiện lên rõ ràng. Người thiếu niên ấy đang chạy về phía chân núi, cả ba tên trộm mộ vừa ngạc nhiên vừa giận dữ.
"Là tín hiệu của Mộ Dung gia!"
"Chúng ta bị phát hiện rồi…"
"Làm sao bây giờ?"
Hai tên trộm mộ vừa đuổi theo vừa hỏi tên cầm đầu phía sau.
Tên cầm đầu là một người trung niên với tướng mạo hung ác, màu da hắn ta trắng bệch, biểu cảm lạnh lùng, cứng ngắc: "Chắc hẳn đó là đệ tử mà Mộ Dung gia vừa thu nhận, không có công phu gì cả. Nhưng đáng tiếc là hắn đã nhìn thấy chúng ta rồi. Lão Tam, đuổi theo và giết hắn đi, sau đó thì chuồn ngay lập tức, chúng ta sẽ gặp mặt ở địa điểm cũ." Dứt lời, hắn ta quay đầu bỏ đi.
"Hiểu rồi!"
Một trong hai tên trộm mộ đang đuổi theo Khai Tâm cũng xoay người bỏ đi không hề do dự.