Vòng sáng màu vàng giống như một lối đi uốn lượn, vừa dài vừa chói mắt. Lâm Thịnh bay vun vút ở trong đó.
Có lẽ đã mười phút đồng hồ trôi qua, cũng có thể là lâu hơn thế.
Bỗng nhiên phía trước không còn gì nữa, lối đi đã đến tận cùng.
Lâm Thịnh lao vọt ra khỏi lối đi, bay giữa không trung thêm một khoảng khá xa mới dần giảm tốc và ổn định thân thể.
Thân thể hiện tại của cậu gần như chỉ là hình chiếu Thánh lực được hình thành bằng ý thức.
Hiện tại cậu hoàn toàn không có bất cứ năng lực chiến đấu nào, cậu chỉ là một thứ tương tự bức tranh mà thôi.
Hình như xung quanh cậu là một vùng không trung rất cao, còn bên dưới là vùng đất hoang màu vàng sẫm mênh mông bát ngát.
"Truyền tống nhầm nơi à?" Lâm Thịnh nhíu mày, nhưng cũng không thèm để ý lắm. Mục đích cậu đến thế giới này chỉ là thử xem thủy triều đen có còn dùng cậu làm tọa độ để định vị nơi tập kích nữa hay không thôi.