Chereads / Triệu Hoán Mộng Yểm / Chapter 37 - Chương 37: Thu hoạch (1)

Chapter 37 - Chương 37: Thu hoạch (1)

Ông nội của Russell, Kalion Lafite, là một cán bộ tỉnh ủy đã về hưu. Trước đây cụ thể ông công tác ở vị trí nào, Lâm Thịnh hoàn toàn không biết, nhưng từ thái độ của hai người còn lại, cậu có thể đoán được rằng chắc đó là chức vụ không hề tầm thường.

"Nếu như có ông nội của Russell thì không có vấn đề gì nữa rồi. Bang Bạch Bài tuy mạnh, nhưng chắc chắn sẽ không vì một đám người tôm tép mà dám cả gan đụng vào cả ông Kalion!" Hạ Nhân nói một cách chắc nịch.

"Thầy Lâm, thầy cứ yên tâm, lần này chắc chắn không có vấn đề gì đâu." Madiel cũng gật đầu phụ họa.

Lâm Thịnh không đáp lại. Tuy sắc mặt cậu đã dịu lại nhưng không ai phát hiện bàn tay đang nắm chuôi kiếm của cậu đang ngày một siết chặt hơn.

Sau khi chắc chắn đã có người lo giải quyết tốt hậu quả, bốn người lại một lần nữa bắt xe taxi trở lại trung tâm.

Chuyến dã ngoại thực chiến lần này tạm thời bị gián đoạn. Xảy ra chuyện như vậy, không ai còn lòng dạ nào mà quay lại học hành thêm gì nữa.

Lâm Thịnh dạy sơ qua tư thế cơ bản cho ba người. Ngoại trừ chiêu thức Chính Giữa Cửa Sắt, cậu còn dạy thêm một chiêu Vương Miện, sau đó để yên cho cả ba cùng luyện tập. Lúc này, cậu mới bắt đầu thu dọn đồ đạc, rời khỏi trung tâm.

Ánh nắng bên ngoài trời khá chói chang, trong bầu không khí trong lành còn mang theo chút mặn mòi của biển cả.

Bên cạnh trung tâm, một đôi nam nữ quấn lấy nhau anh anh em em đầy thân mật, không coi ai ra gì. Cậu con trai không hề e dè, dùng tay luồn vào trong vạt áo của cô gái đó.

Lúc Lâm Thịnh đi ra khỏi trung tâm, tiếng bước chân của cậu khiến bọn họ giật bắn người.

Sau một thoáng hoảng hốt, đôi tình nhân vội vội vàng vàng sải chân bỏ đi. Trước khi đi, cậu thanh niên còn ném lại cho cậu một ánh mắt đầy uất hận.

Lâm Thịnh mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng, trên lưng đeo kiếm, đi từ trung tâm ra bến xe buýt, đứng chờ xe cùng mấy học sinh tiểu học mặt đỏ phừng phừng.

Chẳng bao lâu sau, ở phía bên phải đường, một chiếc xe tím nhạt có rèm che chầm chậm được lái tới, dừng ngay trước cửa trung tâm.

Cửa xe mở ra, người bước xuống là một ông già với mái tóc hoa râm, khoác trên mình áo lụa dài màu đen.

Ánh mắt ông nhìn liếc qua, khi trông thấy Lâm Thịnh đang đứng ở trạm xe, bước chân vốn định hướng thẳng tới trước cửa trung tâm bỗng chốc sững lại. Nét mặt ông có vẻ như đang có điều gì khó hiểu, cũng không rõ cảm xúc của ông hiện giờ là thế nào.

"Thầy Lâm Thịnh đúng không?" Ông đột nhiên lên tiếng.

Hai người đứng cách nhau chừng hơn năm mét, nhưng Lâm Thịnh có thể cảm nhận được rất rõ ràng, ánh mắt của đối phương đang dừng lại trên người cậu.

Cậu sửng sốt trong giây lát, nhanh chóng nhìn liếc qua quần áo ông mặc và chiếc xe có rèm che ở phía sau. Trên cửa xe được trang trí bằng những đường hoa văn màu bạc tinh xảo, vừa nhìn đã biết đây không phải hàng rẻ tiền.

"Ông là…?" Cậu tiến lên vài bước, cất tiếng hỏi.

"Tôi là Renee, bác cả của nhóc con Russell, tôi cũng đã sớm nghe nó nhắc tới chuyện của cậu. Bây giờ được tận mắt gặp mặt, xem ra những lời miêu tả về cậu đã được giảm bớt đi rất nhiều rồi." Ông quan sát Lâm Thịnh một cách thật cẩn thận, trong mắt lóe lên một tia kỳ dị.

Ông đã từng gặp rất nhiều người trẻ tuổi, nhưng chưa bao giờ gặp một người như thế này. Khí chất tỏa ra từ trên người cậu ta mang đến cho ông cảm giác lành lạnh khó hiểu.

Cậu hoàn toàn không giống với khí chất của một học sinh lớp mười hai bình thường.

Lâm Thịnh cũng đang ngầm đánh giá người trước mặt. Trông ông khá giống với cha cậu lúc trẻ, cũng trầm ổn, mạnh mẽ và không hề sợ hãi trước giông tố cuộc đời.

"Hóa ra là bác cả của Russell ạ. Cháu chào bác, bác khỏe chứ ạ. Sao đột nhiên bác lại tìm tới tận đây, có việc gì hay sao?"Lâm Thịnh đã lờ mờ đoán ra điều gì đó.

"Giống những gì cậu đang nghĩ thôi. Bên phía bang Bạch Bài, cụ ông đã lên tiếng rồi, mọi chuyện là thế đấy."

"Tôi đến đây cũng là để tự mình báo tin với các cô các cậu. Sau này nhất định phải cẩn thận, đừng dại dột mà chọc vào đám người liều lĩnh không trời không sợ đất kia." Renee hạ giọng nói.

"Cụ ông? Có phải là cụ Kalion Lafite không ạ?" Lâm Thịnh trầm giọng hỏi.

"Chính xác. Được rồi, cậu có thể đi. Cố gắng phấn đấu, cũng sắp đến kỳ thi tốt nghiệp trung học rồi." Renee đáp lại bằng thái độ ôn hòa.

Mặc dù gia cảnh của cậu ta rất bình thường, nhưng tạm bỏ qua những thứ khác mà chỉ nói riêng về việc hôm nay, sau khi nghe nhắc đến chuyện này thì thái độ của cụ ông khá tốt, dường như ông rất coi trọng tên nhóc kia.

Dù sao thì cũng không mấy người có thể thực sự làm cho nhóm ba người Russell hoàn toàn tâm phục khẩu phục.

Những sĩ quan huấn luyện đặc chủng mà họ mời về khi trước hoàn toàn chẳng thể làm được chuyện đó, vậy mà không ngờ tên nhóc trước mặt lại có thể làm được.

Lâm Thịnh khẽ gật đầu, lễ phép nói lời từ biệt, sau đó dõi mắt nhìn đối phương bước đến mở cửa lớn của trung tâm ra và đi vào trong.

Trở lại trạm xe buýt, cậu chỉ vừa đợi được mấy phút là xe đã tới.

Cậu đeo cái hộp kiếm khá to trên lưng chen chúc bước vào, đứng giữa đám đông chật chội. Sắc mặt cậu vô cùng bình thản, thế nhưng trong lòng lại rối tung rối mù như tơ vò.

Sau khi từ trung tâm trở về nhà, mấy ngày liên tiếp sau đó cậu vẫn đi vào trong giấc mơ, nhưng lại không đi vào trong thành Hắc Vũ mà chỉ lởn vởn thăm dò khu vực xung quanh tường thành.

Trên những lớp tường thành bao quanh có khá nhiều lỗ thủng đổ nát. Bởi vì vào từ cổng chính cực kì nguy hiểm, nên cậu dự định sẽ tìm ra một lối riêng để từ đó tiến sâu vào trong thành.

Một tòa thành to như thành Hắc Vũ, chắc hẳn không chỉ có một cổng ra vào.

Trong suốt ba ngày liền, cậu vẫn không thu hoạch được gì nhiều, ngược lại trong quá trình thăm dò, cậu lại giết được kha khá mấy tên kiếm sĩ thối rữa lởn vởn quanh đó.

Thế nhưng những ký ức mà cậu lấy được cũng chỉ là một mớ hỗn tạp, trăm kiểu như một nên cũng không tính là có thu hoạch gì mới mẻ.

Thời gian cứ lẳng lặng trôi qua, chớp mắt đã hết một tuần…

Dưới cơn mưa phùn dai dẳng, Lâm Thịnh nhanh chân chạy đi trú mưa.

Bầu trời trong giấc mơ xám xịt với những đám mây đen trôi lững lờ, ánh trăng sáng mờ mờ dệt trên vạn vật như tấm vải mỏng, không nhìn thấy dù chỉ nửa ngôi sao.

Cảnh sắc bên ngoài vô cùng u ám, chỗ cậu đứng là phía sau thành, cách cổng chính ít nhất cũng vài cây số.

Cỏ dại xung quanh đã mọc cao đến nửa người, thi thoảng ở sâu trong đó sẽ phát ra vài tiếng sột soạt không rõ nguyên nhân.

Tay Lâm Thịnh cầm lấy chuôi kiếm, sau suốt một khoảng thời gian dài thích ứng, cuối cùng cậu cũng có thể kiểm soát được sức nặng của thanh kiếm đang cầm.

Đồng thời cậu cũng cảm nhận được, dường như thể lực của cậu cũng tăng thêm một chút.

"Có lẽ là do gần đây mình kiên trì luyện tập nên mới đạt được kết quả này. Tuy rằng còn khá chậm, nhưng chí ít cũng đã có hiệu quả."

Lâm Thịnh âm thầm cảm thán.

Xoẹt!

Thân kiếm của cậu lóe lên trong chớp mắt.

Đường kiếm đen biến mất vào một khu vực tối tăm ở phía bên phải.

Những tiếng "huỵch huỵch" vang lên, thi thể tên kiếm sĩ thối rữa đã ngã thẳng xuống đất, sau vài cái vùng vẫy thì hoàn toàn bất động.

Lâm Thịnh nhanh chóng đến gần kiểm tra, ngoại trừ một vài đồng xu đen sì sót lại trong túi tiền thì không có gì hết.

Còn về thanh kiếm đen đối phương đang nắm trong tay, cậu hoàn toàn không để mắt.

Cậu đã có trong tay thanh kiếm của một kiếm sĩ thối rữa tinh nhuệ thì những cái khác đều là hàng kém chất lượng cả.

Sau khi hấp thụ toàn bộ những sợi dây đen, cậu lại tiếp tục đi về phía trước. Sắc mặt cậu rất bình thản, bước chân nhanh nhẹn như đạp gió mà đi.

Trong bóng tối mịt mù, chỉ có tiếng bước chân sột soạt của cậu không ngừng vang lên.

Đột nhiên, ánh mắt cậu dừng lại, bước chân cũng vô thức chậm lại.

Ở trước mặt, cách cậu chưa đến mười mét có một đoạn tường thành đã đổ sập, tạo thành một lỗ hổng lộ ra rõ mồn một.

Những tảng đá và gạch màu xám nằm vương vãi trên bãi cỏ, đè bẹp cả một vùng cỏ dại.

Lỗ hổng ấy cao hơn ba mét, rộng hơn một mét, bên trong thông thẳng đến một con hẻm nằm ngay giữa hai tòa nhà.

Trong lòng Lâm Thịnh tràn ngập vui sướng.

Đây chính là điều cậu luôn mong mỏi!

Cậu nhanh chóng tới gần, cố gắng giảm tiếng bước chân, hai tay vẫn nắm chặt chuôi kiếm, điều chỉnh nhịp thở chậm lại.

Cậu đứng ở chỗ lỗ hổng và ngó vào bên trong.

Đó là một con hẻm nhỏ tối om om, kéo dài đến đường đại lộ bên trong thành phố, dường như còn có thể lờ mờ thấy ánh sáng vàng vọt leo lắt của những ngọn đèn đường hắt ra.

Mặt đường của con ngõ nhỏ này tạo ra cảm giác dính dính như một tảng mỡ đông dày, phía tay phải có cả một đống thùng đen lớn hình tròn trụ xếp chồng lên nhau, không biết chúng đựng thứ gì bên trong.

Lâm Thịnh xem xét tỉ mỉ trên dưới trái phải một lượt, sau đó lắng nghe thật kĩ những âm thanh xung quanh.

Tình cảnh lần trước bắt gặp đã khiến cậu hiểu, thành Hắc Vũ này là một nơi cực kì nguy hiểm, cực kì khủng bố. Nếu dùng thuật ngữ trong game để diễn tả thì cậu đã chạy một mạch đến khu vực toàn yêu quái cấp cao.

Hít một hơi thật sâu, Lâm Thịnh yên lặng bước thêm một bước tới gần lỗ hổng.

Giày thể thao của cậu giẫm lên lớp đá vụn dưới chân tạo ra vài âm thanh nho nhỏ. Cậu vừa tiến lên vừa vận dụng đầu óc để nhanh chóng phân tích cảnh vật xung quanh, xác định vị trí của chỗ này.

"Chỗ này... chắc là phía sau phòng bếp rồi."

Lâm Thịnh chậm rãi đi vào trong ngõ, giày thể thao bước từng bước lên mặt đất có cảm giác như đang giẫm lên một lớp chăn bông thật dày. Thêm vào đó, một chút cặn dầu đen còn sót lại dính lên đế giày khiến cậu cảm thấy nhớp nhớp rất khó chịu.

Cậu đi một mạch tới đầu ngõ, lặng lẽ liếc trái liếc phải, nhìn xung quanh hết một lượt.

Trên đường lớn trống không, không sót lại bất cứ vật gì, đứng ở đây mà cũng có thể nhìn ra xa cả trăm mét.