Cơn mưa nhỏ vẫn rả rích không ngừng, Lâm Thịnh nhân cơ hội lợi dụng những tiếng lộp độp của nước mưa rơi từ mái hiên xuống để che giấu tiếng bước chân đang dần tăng tốc của mình.
Cậu nhanh chóng nhận ra mình đang đứng ở khu vực phủ đệ của tầng lớp quý tộc thành Hắc Vũ. Khoảng cách từ chỗ này đến thánh điện Valen ước chừng còn gần 200 mét.
"Xem ra mình gặp may rồi!"
Cậu cảm thấy vô cùng vui vẻ. Sau khi xác nhận chắc chắn không có ai, cậu không nói một lời bắt đầu chạy thật nhanh theo hướng đi đến thánh điện Valen.
Bịch bịch bịch bịch...
Dường như những tiếng bước chân nho nhỏ đã kinh động đến vật gì đó trong thành. Trong những tiếng vọng vang lên quanh quẩn, cậu lờ mờ có thể cảm nhận được, sâu trong những căn nhà đen xì nằm hai bên đường vọng lại những âm thanh đầy gấp gáp.
Lâm Thịnh không còn đủ thời gian để suy nghĩ nữa, cùng lắm là chết.
Cậu đã quá cẩn thận, nên mới khiến thực lực tăng lên quá chậm. Lần này vào được thành, cho dù phải chết cậu cũng muốn thử vận may một lần, tìm đến thánh điện Valen.
Khoảng cách 200 mét nhanh chóng được rút ngắn lại.
Dưới cơn mưa bụi bay, Lâm Thịnh rẽ thật nhanh ở một đoạn đường cong, đi qua một góc đường khác, chẳng bao lâu sau đã đến trước một tòa nhà xám trắng có đỉnh nhọn như nhà thờ.
Vẻ ngoài của thánh điện so với những nhà thờ Thiên Chúa giáo thông thường cũng không có qua nhiều điểm khác biệt. Có điều, xung quanh đỉnh thánh điện được thiết kế thêm một vòng tròn kim loại ánh vàng.
Một vòng tròn thật lớn bao quanh thánh điện, ôm trọn lấy cả tòa kiến trúc, nhìn như tòa thánh điện này được đeo thêm một chiếc vòng cổ vậy.
Lâm Thịnh còn để ý thấy một điều, trên chiếc vòng lớn này được chạm khắc hàng loạt các ký hiệu thần bí.
Cậu vừa đến được trước cửa thánh điện, những âm thanh hỗn tạp không tên ở sau lưng đã nhanh chóng biến mất.
Chẳng mấy chốc, không gian xung quanh đã yên tĩnh trở lại.
"Hình như tất cả mọi thứ mọi vật xung quanh đây đều rất kính sợ nơi này." Trong đầu Lâm Thịnh bỗng xuất hiện một ý nghĩ như thế.
Thế nhưng cậu cũng chẳng dè chừng gì, đằng nào cậu cũng chẳng sợ chết.
Lần xâm nhập này, cậu không hề nghĩ đến việc mình sẽ sống sót trở ra. Cứ xem như là cậu đến đây để làm rõ thực hư đi.
Không chần chừ thêm nữa, cậu cầm kiếm tiến tới gần thánh điện.
Lâm Thịnh băng qua cánh cửa đang mở rộng, đi qua hàng rào sắt đã bị rỉ sét. Lúc vào đến trong sân, cậu bắt đầu đi chậm lại để ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.
Trái với suy nghĩ ban đầu, khi đã vào đến bên trong thánh điện, cậu đột nhiên lại thấy nhẹ nhõm hẳn đi, thậm chí còn cảm thấy an tâm thêm vài phần.
Dưới ánh trăng bàng bạc, tòa thánh điện cao hơn mười mét toát lên vẻ trang nghiêm đầy thiêng liêng nhưng không kém phần dịu dàng.
Ở phạm vi mấy chục mét xung quanh giáo đường, tất cả các khu vực đều được bao kín trong vòng tròn lớn màu vàng, mang đến cho người ta một cảm giác an tâm dị thường.
Lâm Thịnh chậm rãi tiến lên, đến trước cửa chính của thánh điện, ngẩng đầu nhìn lên cánh cửa cao khoảng hai mét.
Cánh cửa này được đúc từ kim loại đen, bên trên khắc hình gương mặt đau khổ và bất lực của loài người. Đó chỉ là những nét phác họa vô cùng đơn giản, không có quá nhiều chi tiết cầu kì, tuy nhiên cảm xúc đau khổ hiện rõ trên đó lại vô cùng chân thực.
Ở phía bên tay phải cánh cửa có một cây cột đá nho nhỏ đứng hiên ngang ở đó, trên cây cột đá này có khắc một dòng chữ.
"Ánh sáng tín ngưỡng, xua tan hắc ám!"
Ở mặt ngoài của cột đá, dòng chữ này được khắc thành một vòng tròn vô cùng ngay ngắn, đều tăm tắp như thể được in ra.
Mắt Lâm Thịnh hơi nheo lại, cậu vươn tay chạm lên cánh cửa chính, dùng lực đẩy ra để đi vào trong.
Két...
Cánh cửa vang lên âm thanh rất nhỏ, sau đó tách sang hai bên.
Xuất hiện trước mắt Lâm Thịnh là một sảnh thật rộng lớn, vô cùng yên tĩnh và nghiêm trang.
Lâm Thịnh đứng trước cửa lớn, liếc mắt nhìn lướt qua hai dãy ghế ngồi ngay ngắn, ánh mắt dừng lại trên bục cầu nguyện được đặt ở phía cuối cùng.
Một cuốn sách đồ sộ viền vàng được bày ra trên bục trắng. Trên bìa cuốn sách có một mảnh thủy tinh màu lam hình thoi được nạm vào, ở ngoài rìa ngoài là những ký tự thần bí hệt như vòng tròn ngoài kia.
Không biết có phải ảo giác hay không mà khi ánh mắt Lâm Thịnh chuyển đến phía trên mảnh thủy tinh hình thoi kia, cậu cảm giác nó đang phát ra ánh sáng.
Cậu cẩn thận tiến từng bước vào trong sảnh.
Vào khoảnh khắc khi cậu vừa đặt chân vào trong, Một lớp sóng vô hình đột ngột lóe lên trên thân cậu và lập tức tan biến ngay sau đó.
"Cái quái gì thế!?" Lâm Thịnh hoảng hồn. Lớp sóng ấy cực kì rõ nét, giống như một hình thức kiểm tra, rà soát nho nhỏ.
Cậu bỗng chốc đứng đờ ra tại chỗ, không dám cử động.
Phải đến mấy phút sau, khi xung quanh đã hoàn toàn tĩnh lặng, cậu mới dám nhấc chân lên bước từng bước đến bục cầu nguyện.
Giày của cậu giẫm lên lớp thảm đỏ sậm trải trên đất, tạo thành từng dấu chân đen sì bẩn thỉu.
Chỉ một loáng, Lâm Thịnh đã đứng trước bục cầu nguyện, đối mặt với quyển sách nặng trịch viền vàng kia.
"Thứ này... Chắc chắn không bình thường, nói không chừng đây là nguồn gốc của mọi sự dị thường nơi đây." Lâm Thịnh chăm chú xem xét quyển sách vàng trước mặt, bàn tay chậm rãi miết lên phần bìa sách.
Bìa sách ấm áp mềm mại, cảm giác khi chạm vào giống như đang được chạm vào một lớp da người.
Lâm Thịnh hơi khựng lại rồi chậm rãi mở trang đầu ra.
Sột soạt.
Trang sách đầu tiên có màu trắng như tuyết nhanh chóng hiện ra trước mắt cậu.
"Trong thành ngày một loạn, ta không thể lãng phí thời gian ở đây thêm nữa. Hỡi kẻ đến từ bên ngoài, không cần biết ngươi là ai, nếu như có thể bước qua vòng thánh, chứng tỏ ngươi không bị nhiễm bệnh.
Ta đặt lại đây một viên Hôi Ấn, làm nền tảng cho những giáo sư tương lai trong thánh điện này. Nếu như có thể, ta xin ngươi, hãy lưu lại cho thành Hắc Vũ này một mầm sống. Thần Hill phù hộ."
Đoạn chữ Rune cổ này viết rất đẹp, rất ngay ngắn, vừa nhìn đã biết là chữ của một cô gái.
Lâm Thịnh giở sang mặt sau đã nhìn thấy một dấu ấn màu đỏ, trên dấu khắc một hàng chữ nhỏ: Ánh sáng hy vọng, Anseilla.
"Anseilla? Ánh sáng hy vọng?"
Lâm Thịnh cau mày, đứng trên bục cầu nguyện, chậm rãi lật từng trang của cuốn sách lớn ra xem.
Cậu đọc được càng nhiều nội dung thì càng hiểu ra được một điều, cuốn sách này khác xa so với những gì mình nghĩ.
Tên sách là Thánh điển Rạng Đông, là một đạo cụ chuyên dụng của thánh điện, dùng để truyền đạt sự huấn luyện cho các kỵ sĩ ở nơi này. Ngoại trừ tác dụng đó ra, sách không có thêm tác dụng gì khác.
Lâm Thịnh nhanh chóng đọc lướt qua từng trang một, nét mặt bỗng trở nên vui vẻ hẳn lên.
Trên cuốn sách này có ghi chép lại một hệ thống tu hành đặc biệt của thánh điện - Phương pháp Hôi Ấn,
Hôi Ấn là một loại ký hiệu đặc biệt và thần bí, chỉ cần lưu giữ ở dạng kí ức sâu trong nội tâm, lúc nào cũng minh tưởng* thì có thể nhận được sự đáp trả của vô vàn loại lực lượng kỳ diệu, tăng cường sức mạnh bản thân.
(*) "Minh tưởng" là một từ chuyên dùng trong tu hành, phương pháp thực hiện cũng tương tự như minh tưởng, người luyện tập sẽ ngồi yên và tập trung ý nghĩ của mình vào một thứ nhất định.
Phương pháp Hôi Ấn là phương pháp mà thánh điện dùng để huấn luyện cho một nhóm các kỵ sĩ, giúp họ đột phá giới hạn.
Trong sách có viết.
Loại phương pháp này, dù là người có tư chất bình thường cũng hoàn toàn có thể sử dụng. Minh tưởng Hôi Ấn có thể giúp người ta nhanh chóng nâng cao sức mạnh cơ thể.
Mà sự nâng cao này lại phụ thuộc vào viên Hôi Ấn nào được mang ra sử dụng.
Theo như những gì cuốn sách này đề cập tới thì có rất nhiều loại Hôi Ấn với những ký hiệu khác nhau đem đến hiệu quả riêng biệt.
Hôi Ấn dùng để minh tưởng khác nhau sẽ cho ra các kết quả khác nhau, bởi vậy cấp độ tăng lên cũng hoàn toàn khác nhau.
Hôi Ấn thoạt nhìn thật giống một con đường tắt để nâng cao năng lực rất hiệu quả.
Tuy nhiên, Lâm Thịnh càng đọc thì càng phát hiện ra, trên những phần rìa trống của trang sách, người tên Anseilla kia đã ghi chú kín hết cả.
Trong đó có nhắc đến điều kiện cần của phương pháp Minh tưởng Hôi Ấn.
"Điều kiện quan trọng nhất cần thiết nhất khi tuyển chọn kỵ sĩ cho thánh điện là tinh thần. Chỉ những ai có tinh thần mạnh mẽ, ý chí lớn lao mới có thể thành công trong phương pháp Minh tưởng Hôi Ấn."
Một dòng ghi chú khác thì nêu lên những lo lắng trăn trở của Anseilla.
"Muốn nhận được truyền thừa* Hôi Ấn thì nhất định phải nhìn thẳng vào ký hiệu Hôi Ấn bản thứ nhất, thế nhưng Hôi Ấn trong cuốn sách truyền thừa của thành Hắc Vũ chẳng còn sử dụng được bao lâu nữa. Lise, lúc trước ngươi đến thành Thánh để xin mà vẫn chưa xin được ư?"
(*)Truyền thừa: là những gì được truyền lại, như năng lực, kỹ năng…
"Lại xuất hiện thêm một người nữa, tên Lise sao?" Trong lòng Lâm Thịnh thoáng chấn động, cậu tiếp tục lật xem tiếp.
Chẳng mấy chốc, một đoạn ghi chú khác trên trang sách đã lộ ra.
"Tôi đã xin đến lần thứ ba rồi nhưng vẫn bị bác bỏ. Đại nhân Anseilla, trong lòng tôi có một dự cảm bất thường."
Lâm Thịnh thoáng khựng lại rồi tiếp tục lật sang trang kế.
Chẳng bao lâu sau, cậu đã tìm thấy Hôi Ấn ở trên một trang sách.
Đó là một trang vô cùng đặc biệt, ở ngay chính giữa tờ giấy trắng như tuyết là một ký hiệu tinh xảo, phức tạp và trông hết sức quái lạ.
Thoạt nhìn trông nó vừa giống với một cánh chim khổng lồ đang muốn bay lên, vừa giống như loài rắn đang bò lên trên mặt đất, còn khi nhìn liếc qua thì lại giống toà thánh đường kiên cố nằm bất động.
Cả ký hiệu ấy đều mang một màu đỏ sậm, bắt mắt không gì sáng bằng.