Gió biển vừa mát mẻ lại pha chút ồn ã. Lâm Thịnh đưa tay sửa lại phần tóc bị gió thổi bay tên trán, ngắm nhìn từng chiếc thuyền buôn chạy tới chạy lui trên mặt biển phía xa xa, tâm trạng dần bình tĩnh lại.
"Nhưng đứng một lúc rõ lâu rồi, mà sao xung quanh vẫn yên lặng như vậy?" Cậu nhớ lúc bình thường, vào khoảng thời gian này nơi đây có rất nhiều người rảnh rỗi qua lại.
Bây giờ nhìn qua một lượt, cậu chỉ thấy mấy chiếc tàu chở hàng đang nghiêm chỉnh thả neo trên bến tàu. Nhân công khuân vác và các thương nhân đều vui vẻ hợp tác, mặt mày hòa nhã
Mấy chuyện như nhân công nâng giá, giữ hàng không cho di chuyển mà cậu nghe hồi trước đều không thấy.
"Xem ra lời đồn sai lệch rất nhiều." Lâm Thịnh khẽ gật đầu.
Ít nhất, khu bến tàu cậu đang nhìn thấy thì hoàn toàn không giống với lời đồn. Lâm Thịnh đứng cạnh lan can thêm một lúc nữa, thấy sắp đến giờ cơm bèn trở về. Cậu xoay người, đi về theo con đường mà mình đã tới.