"Trước kia tôi đã quá sơ suất. Tôi nghĩ rằng mình sẽ không cần phải can thiệp chừng nào Lâm Giang tìm cách hủy bỏ hôn ước với Yến Yến, nhưng đâu ngờ rằng chúng nó vẫn không chịu từ bỏ ý định sau một thời gian dài như vậy? Tôi thực sự cần phải hành động ngay từ giờ. Như hôm nay vậy, nếu Lâm Giang đi chơi, tôi sẽ khiến thằng bé phải mang Yến Yến đi cùng…"
"... Nếu hai đứa không có cơ hội tiếp xúc nhau nhiều, làm sao có thể nảy sinh và nuôi dưỡng tình cảm được cơ chứ?"
"Chỉ bằng cách gặp gỡ nhau nhiều thì mới nảy sinh tình cảm được. Nếu hai đứa sẽ đi chơi bên ngoài, chắc chắn sẽ có rượu. Nếu Giang Giang uống quá chén thì.., hehehe "
Ông ngoại Lâm nhìn ra cửa sổ và cười khoái chí.
Càng nghĩ, ông lại càng thấy suy luận của mình quá hợp lý, thật chẳng có kế hoạch nào hoàn hảo hơn.
"... Nếu Giang dám chạm vào con bé dù chỉ một ngón tay thôi, tôi cũng sẽ bắt nó phải chịu trách nhiệm. Nếu thằng bé chạm nhiều hơn thế nữa thì sao nhỉ, chẳng phải tôi có thể sẽ có cháu vào tối nay ư?"
Ông Lâm cứ thế mơ tưởng tới viễn cảnh ông hằng mong ước rồi vẫn bằng ánh mắt xa xăm ông tiếng hỏi, "Cô Xuân, có biết tại sao tôi cho tài xế đưa chúng đi và bắt anh ta phải ở lại chờ để đưa hai đứa về nhà không?"
Trước khi dì Xuân kịp lên trả lời, ông Lâm đã chặn trước 'mà một người ngốc nghếch như cô sẽ không thể hiểu được đâu', rồi tiếp tục thao thao bất tuyệt, "Tôi cử tài xế để theo dõi chúng đấy! Nếu có người lái xe, Lâm Giang sẽ không dám vứt Yến yến dọc đường đi đâu. Dù thằng bé có miễn cưỡng, khó chịu thế nào, nó cũng sẽ buộc phải mang Yến Yến đi cùng đến buổi họp mặt. Nếu như vậy, có lẽ cơ hội có cháu trai của tôi đã tới thật rồi ... ây da, tôi thực sự thông minh quà đi mà "
"..." dì Xuân ngán ngẩm không muốn tiếp tục nhìn ông Lâm trong tình trạng như này nữa, thế nên thượng sách bây giờ là lấy bình nước và lặng lẽ rời khỏi phòng để đổ đầy nước nóng và cũng để thoát thân.
Xe chở Lâm Giang và Thi Yến đến Golden Resplendence vừa rời đi thì điện thoại của anh reo lên.
Người gọi Lâm Giang nói khá lớn, tới nỗi Thi Yến đứng bên cạnh mà vẫn có thể nghe thấy người ở đầu kia của dục Lâm Giang nhanh chóng tới đó.
Lâm Giang chỉ đáp trả cộc lốc "Tôi ở lối vào rồi" và cúp điện thoại. Tiếp tục phớt lờ Thi Yến, anh bước trước một bước và tiến vào Golden Resplendence
Lâm Giang đã đạt chiều cao đáng mơ ước 1,8 mét khi mười tám tuổi. Lúc đó, mọi người đều khẳng định rằng anh sẽ không thể cao thêm được nữa, nhưng ba năm trôi qua và anh đã chứng minh mình vượt ra ngoài quy luật thông thường bởi chiều cao của anh vẫn tăng thêm tận tám cm nữa.
Còn về phần Thi Yến nếu ai đó bảo cô thấp bé thì quả là hoang đường, nhưng cô cũng không được coi là cao bởi hiều cao của cô chỉ đạt 1,65 mét.
Tốc độ của Lâm Giang không nhanh lắm, nhưng vấn đề nằm ở đôi chân cực phẩm của anh, thế là không mất quá nhiều thời gian, anh đã bỏ xa Thi Yến.
Thi Yến chỉ có thể rảo bước nhanh hết sức để đuổi kịp người đàn ông đi cùng cô tới đây, và cuối cùng, dù đã cố gắng bước nhanh hết sức nhưng người ta vẫn thấy cô đang chạy.
Đến thang máy khi vẫn chưa có ai, Lâm Giang liền nhấn nút 'lên'. Thang máy đến tầng một và cánh cửa mở ra, Lâm Giang khoan thai bước vào, và chỉ khi đó anh mới nhận ra rằng Thi Yến vẫn chưa thể chưa đuổi kịp mình.
Nhíu mày trong khó chịu, anh phải chờ thêm một lúc nữa mới thấy Thi Yến thở hổn hển bước vào, anh khẽ nhìn cô rồi nhấn nút 'đóng'.
Ngay khi thang máy lên đến tầng mười và mở cửa, Lâm Giang đột nhiên như nhớ ra thứ gì đó, rút vội điện thoại ra khỏi túi, gõ vào màn hình và từ từ tiến đến căn hộ số 1001.
Bước đi của anh thực sự rất chậm, chốc chốc lại dừng một chút để gõ một cái gì đó.
Chỉ đến khi sắp đến lối vào của căn hộ thì anh mới cất điện thoại vào trong.
Đẩy cửa bước vào, trước khi Lâm Giang hoàn toàn tiến vào bên trong, nhiều tiếng chào "Anh Giang" đã vang lên từ những người trong phòng rồi.
Vẫn không nói một lời, Lâm Giang giữ cánh cửa mở rồi quay lại nhìn Thi Yến ra hiệu bằng mắt cho cô bước vào.