"Chà, điều đó cũng dễ hiểu thôi. Làm thế nào mà Lâm Giang có thể có hứng thú với cô ta cơ chứ? Không cao, dáng dấp cũng chẳng đẹp, và quần áo cũng vậy. Chỉ cần nhìn qua cũng có thể dễ dàng biết được cô ta xuất thân từ một gia đình bình thường. Ngoài khuôn mặt rõ ràng thánh thiện, chả có gì khiến cô ả xứng đáng với Lâm Giang cả."
"Hah. Cho dù Lâm Giang có giàu có thế nào, cô ta vẫn mang những bộ đồ giẻ rách đó. Có vẻ như Lâm Giang chả có tí gì thích thú với cô ta cả. Thậm chí anh ấy còn không cho cô ta đồng xu nào."
Tiếng nói của hai người dần dần vang vọng từ xa. Cuối cùng, Thi Yến chỉ có thể nghe thấy những âm thanh mờ nhạt của những lời chế nhạo khinh bỉ từ họ.
Khi bên ngoài không còn động tĩnh gì, Thi Yến mới kéo cánh cửa và cất bước đi ra.
Thi Yến mải mê đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Vì thế cô không nhận ra rằng cánh cửa phòng vệ sinh nam ở phía đối diện cũng tình cờ mở ra cùng một lúc với cô.
Cô cúi gằm mặt, chậm chạp rửa tay rồi bước đi.