Khương Cửu Sênh ngủ tới giữa buổi sáng mới thức dậy. Cô mở mắt ra, ngơ ngác nhìn chằm chằm lên trần nhà thật lâu.
Tô Khuynh đi vào phòng bệnh, thấy Khương Cửu Sênh tỉnh dậy thì thở phào nhẹ nhõm một hơi: "May quá, cô tỉnh lại rồi."
Khương Cửu Sênh quay đầu lại: "Tô Khuynh."
Sốt nhẹ trong thời gian dài khiến giọng cô rất khàn, khuôn mặt đã hồng hào hơn.
Tô Khuynh nhanh chóng rót một ly nước ấm: "Uống nước trước đi. Nếu giọng cô bị hỏng vì sốt thì sếp sẽ đánh chết tôi mất." Tô Khuynh đưa ly nước cho Khương Cửu Sênh, lại sờ lên trán cô đo nhiệt độ: "May mà hết sốt rồi."
Khương Cửu Sênh uống nước xong, nói tiếng cảm ơn rồi nằm lại trên giường bệnh. Cô không nói lời nào cả, vẻ mặt hoảng hốt như thể có tâm sự vậy.
Cũng không biết là đang suy nghĩ gì nữa.
Tô Khuynh rối rắm một chút, vẫn không nhịn được hỏi: "Cô với Thời Cẩn bị sao vậy?" Cô rất là rất là tò mò: "Anh ta đứng ngoài phòng bệnh cả đêm, nhưng lại không chịu đi vào."