Tống Tĩnh bỗng biến sắc: "Tạ Đãng Sênh Sênh, cẩn thận phía trên!"
Cô ngẩng đầu nhìn. Cửa sổ tầng sáu đang mở, một đôi bàn tay đeo găng đang bê một chậu hoa thò ra, rồi đột ngột buông tay.
Khương Cửu Sênh phản ứng cực nhanh, không nghĩ ngợi gì lập tức đẩy Tạ Đãng ra đồng thời nhảy lùi lại phía sau.
"Choang..."
Chậu hoa đập xuống đất lập tức vỡ thành năm bảy mảnh.
Tống Tĩnh sợ gần chết, sắc mặt trắng bệch, vội kéo hai người ra xa rồi mới nói: "Trên đó có người."
Rõ ràng có người cố ý ném chậu hoa từ trên xuống. Cái chậu sứ to như thế đập xuống có thể gây chết người.
"Chị báo cảnh sát đi."
Tạ Đãng dặn quản lý rồi lập tức quay vào tòa nhà đuổi theo.
Thời Cẩn nhanh chóng có mặt. Nhìn đám mảnh vỡ ngổn ngang trên đất, đôi mắt anh sầm xuống: " Em có bị thương không?"
Khương Cửu Sênh lắc đầu, nhíu chặt mày, chỉ nói: "Thời Cẩn, đây không phải tai nạn."