Hơn nữa, nhìn đồng hồ trên tường, cô biết chuyến bay của Hoắc Vân Thâm cũng đã sắp hạ cánh. Trong lúc chờ anh, cô phải tranh thủ đi đặt lại phòng.
"Đừng đi, Cảnh Hi!"
Mặc Ngự Thiên kịp thời bắt lấy cổ tay cô, định giữ cô lại.
Hứa Hi Ngôn rút tay về, lùi lại hai bước để giữ khoảng cách an toàn với hắn: "Anh Mặc, anh cứu tôi, tôi rất biết ơn. Nhưng bây giờ tôi phải đi rồi, hi vọng anh sẽ để tôi đi."
Hứa Hi Ngôn có cảm giác như vừa thoát khỏi ổ sói thì lại rơi vào hang cọp.
Ở cùng với Mặc Ngự Thiên còn đáng sợ hơn nhiều!
"Tối nay đừng đi có được không, ở lại với tôi?"
Mặc Ngự Thiên thẳng thắn nói ra yêu cầu của mình.
Hứa Hi Ngôn cũng biết Mặc Ngự Thiên sẽ không thể nào tốt bụng như vậy được. Sự xuất hiện của hắn không phải là quá trùng hợp đấy chứ?
"Bảo tôi ở lại với anh, anh coi tôi là gì? Nếu như anh Mặc muốn tìm người phục vụ thì khách sạn có rất nhiều, tôi có thể gọi tới giúp anh."