Hứa Hi Ngôn thấy cô ta vừa ôm con còn vừa phải xách túi rất bất tiện nên tốt bụng hỏi thăm một câu.
"À à, vậy phiền cô lấy xe đẩy trong cốp xe ra giúp tôi với."
Ban nãy lúc cô ta định lấy xe đẩy ra thì bỗng dưng Mike lại chạy đi.
Hứa Hi Ngôn lấy xe đẩy rồi mở nó ra giúp cô ta. Sau khi để Mike ngồi lên rồi, Đường Thời Tuyết định đẩy con đến bệnh viện: "Cảm ơn cô, Cảnh Hi, hẹn gặp lại."
"Hay là tôi đi với cô nhé?"
Hứa Hi Ngôn cũng hiểu, phụ nữ một thân một mình đưa con đến bệnh viện khám, chạy lên chạy xuống đăng ký và đóng viện phí rất bất tiện.
"Không không không, không cần đâu, tôi đi một mình được mà."
Đường Thời Tuyết từ chối lời đề nghị của cô, đẩy Mike đi.
Nhìn bóng lưng của cô ta, Hứa Hi Ngôn thầm thở dài.
Suy cho cùng thì Đường Thời Tuyết cũng không phải là người xấu, bây giờ phải một thân một mình nuôi con đúng là không dễ dàng gì, mong là sau này cô ta sẽ tìm được hạnh phúc thuộc về mình!