Diệp Tầm phản bác: "Em không thấy cái cách gã kia nhìn em không được bình thường à? Hơn nữa gã cứ nắm lấy tay em không chịu bỏ ra, rõ ràng là có ý xấu với em! Gã coi anh là không khí chắc?"
Hoắc Tam Nghiên không thấy đối phương có vấn đề gì cả, ngược lại cô cảm thấy Diệp Tầm mới là người cố ý kiếm chuyện. Chỉ cần cô và người đàn ông khác có bất cứ trao đổi giao lưu gì, anh ta cũng sẽ kiếm cớ quấy rối.
Những hành vi đó của anh ta đã ảnh hưởng trầm trọng đến việc xã giao và cuộc sống của cô, Hoắc Tam Nghiên thấy mình phải nói chuyện đàng hoàng với anh ta mới được.
Khi bữa tiệc kết thúc, Hoắc Tam Nghiên chào tạm biệt Bạch Ngạn Xuyên rồi ra về cùng Diệp Tầm.
Trên đường về, Diệp Tầm thấy cô buồn bực không nói gì bèn hỏi: "Bà xã, sao em không nói gì thế?"
"Nói cái gì? Chúng ta có gì để nói à?" Hoắc Tam Nghiên quay đầu lại, lạnh lùng nhìn anh ta.