"Bên dưới là con sông chảy xiết, thông ra tới biển Đen và biển Linh Hồn nên rất khó đi xuống."
Hoắc Vân Thâm kìm nén tâm trạng bi thương, khuyên nhủ vợ: "Quinn đã phái tàu chiến lặn xuống nước từ biển Đen vào cảng biển, đi ngược dòng nước, bắt đầu tìm lên phía thượng nguồn, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có tin tức.
"Có lẽ chúng ta không thể ôm bất cứ ảo tưởng gì nữa, chỉ có thể đối mặt với hiện thực thôi Cảnh Hi."
"Có thể là bé Táo không có duyên với chúng ta, mong rằng ở thiên đường, con có thể không buồn không lo."
"Nếu như có kiếp sau, mong con đầu thai đến gia đình tốt, làm người bình thường, sống cuộc sống an ổn không lo nghĩ."
Hoắc Vân Thâm nói xong rồi giơ tay che mắt. Cảm giác đau đớn khi mất đi cốt nhục của mình thật sự khiến con người ta như đứt từng khúc ruột.
"Chồng..."
Cảnh Hi nhào vào lòng Hoắc Vân Thâm, gào khóc bi thương.