"Ha ha ha, mẹ không đánh được con đâu..." Anh Bảo vui vẻ bỏ chạy.
"Được rồi! Mau đánh răng đi!" Hoắc Vân Thâm quay người, đưa bàn chải cho cô.
Nước sạch rửa mặt cũng đã đun xong, anh pha ra cho đủ độ ấm, khăn mặt cũng đã được lấy sẵn.
Anh chăm sóc phục vụ cô vô cùng tận tình, trong lúc cô đang đánh răng thì anh đã gọi điện thoại phân công xong xuôi, dặn người mua đồ lau chân mới.
Thấy Hoắc Vân Thâm chu đáo như vậy, Cảnh Hi không biết phải nói gì. Cô có được người chồng tốt như thế đúng là phúc ba đời mà!
Rửa mặt xong, hai người xuống dưới nhà ăn sáng.
Vừa xuống lầu họ đã nghe thấy tiếng kêu của Anh Bảo ở bên ngoài: "Mommy! Mommy! Mommy tới đây nhanh lên..."
Nghe thấy tiếng con gái mình, không biết nó bị làm sao, Cảnh Hi đi vội ra ngoài thì thấy Anh Bảo đang đứng trên cỏ nô đùa cùng mấy con chó nhỏ.
Có khoảng ba con màu trắng, lông xù, nhìn giống giống chó Samoyed, vô cùng đáng yêu.
"Ở đâu ra mấy con chó này thế?"