Cho dù Hoắc Nhất Tĩnh muốn vun vén trước sau thế nào thì cô cũng vẫn là một người phụ nữ có lòng tự trọng, sao có thể chịu người khác cưỡi lên đầu mình?
Theo bản năng, cô nắm tóc Thẩm Uyển, dùng một tay lôi cô ta ra khỏi sau lưng Lục Minh Thịnh, giơ tay tát cô ta mấy cái bạt tai.
Thẩm Uyển trở tay không kịp, ngã xuống đất, lại còn bị đánh nên oan ức rơi nước mắt ngay lập tức: "Cô Lục, sao cô lại đánh tôi..."
"Đánh cô thì sao hả? Ai bảo cô ti tiện như vậy? Dám quyến rũ chồng người khác!"
Con gái nhà họ Hoắc không phải dân ăn chay. Hoắc Nhất Tĩnh cũng không phải thục nữ thánh mẫu gì, không cần nương tay với mấy cô ả hèn mọn như thế.
Cô giơ chân đá Thẩm Uyển thật mạnh, ả Thẩm Uyển này thì lại muốn dùng thủ đoạn làm trò trước mặt Lục Minh Thịnh nên hoàn toàn không đánh trả lại, trông có vẻ vô cùng đáng thương.
Lục Minh Thịnh thấy vợ mình vô lý như thế thì lập tức nắm lấy cổ tay cô, quát lớn: "Hoắc Nhất Tĩnh! Cô làm gì vậy hả?"
"Chát!"