Sáng sớm hôm sau, sắc mặt Hạ Lăng rất kém.
Đầu óc mơ màng, lại còn hơi đau, đoán chừng đêm qua nhiễm lạnh nên bị cảm. Cô lấy hai viên thuốc trong ngăn kéo ra uống, sau đó theo mọi người đến phòng tập nhảy, bắt đầu một ngày tập luyện vũđạo. Nhưng, chưa nhảy được mấy vòng đã cảm thấy chịu hết nổi, đành phải lui ra khu nghỉ ngơi mà ngồi, lẳng lặng uống nước và xem mọi người tập luyện.
Lần lượt có người tới bắt chuyện với cô.
Chuyện hôm qua đã truyền khắp trung tâm huấn luyện. Nghe nói trên diễn đàn nội bộ còn đăng video của cô, bọn họđều biết cô hát "Hải yêu"đặc sắc cỡ nào. Không ít người vây quanh cô tán gẫu, bày tỏ thiện ý của mình, giống như trước đây chưa từng xảy ra chuyện Diệp Tinh Lăng bị kỳ thị và bị cô lập vậy.
Còn có người nhờ cô chỉ bảo kỹ thuật ca hát. Cô không ngại phiền, lần lượt trả lời từng người.
Trong lúc nghỉ trưa, Đàm Anh gọi cô tới phòng làm việc.
Vừa nhìn thấy cô, anh ta đã nhíu mày.
"Diệp Tinh Lăng." Anh ta đặt ly cà phê và văn kiện trên tay xuống. "Đêm qua, côđi giết người phóng hỏa hay là cướp bóc hả? Sao sắc mặt lại kém vậy? Đừng nói với tôi là vìđược giám khảo thông qua, côđã quá hưng phấn nên thức trắng đêm ăn mừng nha."
Anh ta không nhắc đến chuyện này còn đỡ, nhắc đến là Hạ Lăng liền nổi giận không biết trút vào đâu:
"Tổng giám đốc Đàm. Nếu không nhờ anh ban tặng thì sao Boss Lệ lại gọi điện cho tôi vào rạng sáng chứ? Khiến tôi bị lạnh cóng đến cảm mạo thì thôi đi, lại còn mất ngủ cảđêm."
"Cái gì? Đêm qua boss gọi điện cho cô?"Đàm Anh rất ngạc nhiên.
Lúc này Hạ Lăng mới kịp nghĩ. Vừa nãy cô choáng đầu nên hồđồ, nói năng không suy nghĩ, rất dễ khiến người ta hiểu lầm. Cô vội vàng giải thích: "Hình như anh ta uống say, xem xong video anh gửi là gọi điện tới ngay."
"Anh ấy nói gì?" Hình nhưĐàm Anh rất đểý.
Hạ Lăng nhíu mày: "Nói mấy lời khi say thôi."
Đàm Anh không hỏi thêm gì nữa, nhất thời rơi vào trầm tư.
Chốc lát sau mới nói với cô: "Hôm qua, một người anh em đi theo Boss nhiều năm đã phản bội anh ấy. Anh ấy bị thương nặng, tâm trạng cực kỳ không tốt. Nhiều năm như thế, đây là lần đầu xảy ra chuyện phản bội nghiêm trọng thế này."
Cô khẽ giật mình. Anh ta đang giải thích với cô sao? Nhưng cô không biết Lệ Lôi bị thương nghiêm trọng đến cỡ nào. Nếu thật sự rất nghiêm trọng thì sao có thể gọi điện trêu chọc cô vào lúc nửa đêm chứ? Còn uy hiếp muốn cô trở thành người của anh. Hơn nữa, cô cũng không cần Đàm Anh giải thích thay anh, cô chẳng là gì của anh cả, thậm chí bạn thường cũng không phải, khoảng cách quá xa. Không có tư cách an ủi anh, cũng không có tư cách phát biểu hay bình luận bất kỳđiều gì.
Vì vậy, cô bèn trả lời: "Ờ."
Đàm Anh lắc đầu: "Diệp Tinh Lăng, côđúng là lạnh lùng."
Cô nói: "Lúc các người quyết định bán tôi đi thì không những lạnh lùng, mà còn tàn nhẫn nữa."
Đàm Anh liếc cô một cái thật sâu, không nhiều lời nữa.
Hạ Lăng bị anh ta gạt sang bên, nhìn anh ta uống cà phê và làm việc công. Vệt nắng to xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào bàn làm việc bằng gỗ của anh ta, công văn trên bàn chồng chất như núi, dường như mãi mãi cũng không xử lý hết.
Cuối cùng, cô cũng ngồi không yên: "Tổng giám đốc Đàm, anh gọi tôi tới rốt cuộc là có chuyện gì?"
Anh ta lại phớt lờ cô mười phút nữa, lúc này mới từ tốn mở miệng: "Hôm nay gọi cô sang đây làđể thông báo với cô, phía công ty đã quyết định để cô debut."
Tin tức bất ngờ này khiến Hạ Lăng rất kinh ngạc. Lời nói trong cúđiện thoại tối qua vẫn còn văng vẳng bên tai. Chẳng phải Lệ Lôi mới uy hiếp cô, nói một là làm người của anh, hai là cuốn gói rời đi sao?
Cô hơi nhíu cặp chân mày xinh đẹp, hỏi: "Boss biết chuyện này không?"
Đàm Anh nói: "Sáng nay chính Boss đã phái trợ lý riêng truyền đạt chỉ lệnh, bằng không thì cô tưởng có thể phê duyệt nhanh vậy sao?"
Quy trình debut ở Thiên Nghệ rất nghiêm cẩn. Trước tiên phải qua các khâu giám sát và xét duyệt phong cách, thực lực. Sau đó khảo sát bối cảnh gia đình, lịch sử trưởng thành. Xác nhận không có bất cứ vấn đề gì mới có thểđưa ra quyết định chính thức. Nếu không cóđặc quyền thì tuyệt nhiên không có chuyện ngày đầu bộc lộ tài năng, ngày hôm sau đã xác nhận khả năng debut.
Nhưng, Hạ Lăng vẫn rất khó hiểu, sao Boss Lệ lại thay đổi chủý nhanh vậy chứ? Lúc này lại có lòng tốt để cô debut? Chẳng lẽ anh thật sự bị thương nặng, ngay cảđầu cũng bị thương đến hồđồ rồi sao?
Cô dè dặt hỏi: "Anh ta cóđưa ra điều kiện gì kèm theo không?"
"Không."Đàm Anh dứt khoát đẩy tờ văn kiện tới: "Ký tên vào đi."
Hạ Lăng nhìn lướt qua, là hợp đồng chính thức debut, quy định quyền lợi và nghĩa vụ của nghệ sĩ, xem ra các điều khoản vô cùng hợp lý. Kiếp trước cô cũng từng ký thứ này ởĐế Hoàng. Cô không do dự lâu, liền trực tiếp ký tên mình vào.
"Sau này cô chính thức là nghệ sĩ của Thiên Nghệ."Đàm Anh nhìn cô, lại bổ sung thêm một câu: "Có thể thuận lợi thế này đều là nhờ phúc của Boss, cô nhớđi cảm ơn anh ấy đấy." Boss nhà anh ta chưa từng để tâm theo đuổi con gái bao giờ, trước đây chẳng phải chuyện này dễ như trở bàn tay sao? Thế mà lần này lại gặp phải hoa hồng có gai. Đàm Anh quyết định giúp anh một tay.
Hạ Lăng lại nhíu mày. Cuối cùng côđã hiểu vì sao Đàm Anh lại giải thích nguyên nhân Lệ Lôi say rượu, còn nói cô lạnh lùng. Thì ra, anh ta tưởng cô và Boss Lệ có quan hệ thân mật.
Nhưng, rốt cuộc tại sao Lệ Lôi lại cho cô debut chứ?
Cô nghĩ mãi mà không ra. Đàm Anh lại nói tiếp: "Về phần người đại diện của cô, phía công ty đã quyết định sẽđể Mạch Na đảm nhận. Lát nữa côấy sẽ tới, hai người gặp mặt trao đổi đi."
Mạch Na… cái tên này hơi quen tai.
Nhưng cô nghĩ hoài cũng không nhớ ra rốt cuộc đã từng nghe qua ởđâu.
Giọng của Đàm Anh lại vang lên: "Chị Mạch Na là một trong những người đại diện giỏi nhất ở Thiên Nghệ, cóđiều tính tình hơi hống hách, ngay cả Vệ Thiều Âm cũng không dám trêu ghẹo. Côđó, tự cầu phúc đi." Anh ta nhìn cô với ánh mắt đồng tình.
Cuối cùng Hạ Lăng cũng nhớ ra mình đã nghe cái tên này ởđâu. Khi ở trong sơn trang của Lệ Lôi, Vệ Thiều Âm từng tỏ ra xót xa nhắc đến côấy, đó là cô gái đãép anh ta sáng tác khúc tưởng niệm cho Hạ Lăng…
Chốc lát sau, cửa phòng làm việc bịđẩy ra, một cô gái hùng hổđi vào.
Phong thái của côấy tao nhã mà ngạo mạn, mỗi động tác đều tràn đầy khí thế, tựa như nữ vương quân lâm thiên hạ không ai bì nổi. Côấy mặc bộđồ công sở khoe đường cong hoàn mỹ, tóc ngắn ngang tai nhuộm màu đỏ rượu, đeo bông tai bạch kim, trên cổ thắt một chiếc khăn bằng lụa mỏng, ngoài ra không có trang sức gì dư thừa. Côấy đi giày cao gót lộp cộp đến trước mặt Hạ Lăng, từ trên cao nhìn xuống.
"Là cô bé này sao?"
Giọng nói của côấy vừa lạnh vừa chán chường, cứ như một ly rượu băng đẹp đẽ.
Hạ Lăng rất bất mãn, gì mà"cô bé" chứ? Cô rất muốn nói cho Mạch Na biết rằng, lúc chết vào năm ngoái thì côđã hai mười tám tuổi rồi, bây giờ tính ra đã hai mươi chín, không còn là cô bé gìđó từ lâu rồi. Đáng tiếc, cô chỉ có thể nghĩ lời này trong lòng mà thôi.
Đàm Anh vẫn giữ nụ cười máy móc trên môi, ân cần đứng dậy: "Chị Mạch Na, chị ngồi đi."
Mạch Na không ngồi, thậm chí còn chẳng thèm liếc anh ta lấy một cái, chỉ nheo mắt lại, tỉ mỉ quan sát Hạ Lăng.
Nhiều năm sau, Hạ Lăng nói chuyện phiếm với Mạch Na, nhắc lại lần gặp mặt đầu tiên. Mạch Na bưng tách trà, vừa nhớ lại vừa nói: "Khi đó em… Vừa gầy vừa nhỏ con ốm yếu. Nếu trước khi đến, chị không xem qua video thì thật sự không thể tin đây chính là người có thể hát 'Hải yêu'."
Lúc này, Hạ Lăng không biết Mạch Na đang nghĩ gì.
Mạch Na đánh giá cô bằng ánh mắt soi mói, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Diệp Tinh Lăng đúng không? Tưởng rằng được debut là giỏi lắm sao? Còn trẻ mà không biết quý trọng sức khỏe. Nhìn lại bộ dạng như ma quỷ của em bây giờ kìa, còn muốn thành công ư?"