Hạ Lăng bị mắng cho câm nín không nói gìđược. Mạch Na nói đúng, nghệ sĩ là một nghề rất tốn sức, bình thường phải chú ý chăm sóc sức khỏe, đặc biệt là không được ngã bệnh. Nhưng lần cảm mạo này thật sự là việc ngoài ý muốn. Muốn trách thì trách đại Boss Lệ ấy, nửa đêm canh ba uống say nổi điên gọi điện cho cô. Nếu không tại anh thì cô có thể bị thế này sao?
Đàm Anh thấy thế thì bước ra hòa giải, vất vả lắm mới bảo được Mạch Na ngồi xuống.
Tư thế ngồi trên ghế sofa của cô ấy cũng vẫn như một nữ vương, dặn dò từng điều một, đều là những điều mà các nghệ sĩ mới debut nên chú ý, chẳng hạn như: không được tùy tiện nói chuyện với truyền thông, không được tùy tiện yêu đương, phải nghe theo sự sắp xếp của công ty, lúc nào cũng phải chú ý hình tượng của mình… Thật ra, những điều này không cần cô ấy dặn dò thì Hạ Lăng cũng biết phải làm thế nào, nó đã thành thói quen tự nhiên của cô từ lâu rồi.
Điều mà Hạ Lăng quan tâm là một số chuyện vụn vặt khác.
"Với nghệ sĩ mới debut mà nói, chi phí cho trang phục sẽ là một khoản lớn." Mạch Na nói với cô. "Những bộ đồ em đang mặc tất cả đều không dùng được, phải mua sắm lại từ đầu, phải có đẳng cấp."
Nói xong, cô ấy còn ghét bỏ nhìn lướt qua Hạ Lăng.
Hạ Lăng thầm cười khổ. Hôm nay cô mặc chiếc váy len mua trong mùa giảm giá, không nhãn hiệu, không phiên bản, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác cũ kỹ của Diệp Tinh Lăng để lại, đã rất lâu năm, giặt đến nỗi hơi bạc màu. Hết cách rồi, ai bảo kiếp này "bố" cô là dân lao động bình thường, lại còn có thêm một bà mẹ kế, thật sự bất lực.
Mạch Na không nể tình mà quở trách cô: "Em toàn mặc đồ không có nhãn hiệu sao? Từ đầu đến chân đều không đủ tiêu chuẩn, hôm nay phải đổi ngay cho chị!"
"Em không có tiền." Cô đáp gọn lỏn.
Mạch Na: "…"
Côấy đã từng gặp nhiều người không có tiền, nhưng đã không có tiền lại còn hùng hồn như cô thì thật sự hiếm thấy. Mạch Na cười lạnh một tiếng: "Không thể trông chờ một tân binh như em có thể mua được thứ gì tốt. Những chi phí mua quần áo này công ty sẽ cho em mượn tạm, sau này em nhận được quảng cáo thì trả lại từ từ… Cô bé à, em phải cố gắng một chút, đừng để đến lúc đó trả không nổi nhé."
"Sao có thể chứ." Hạ Lăng hơi nhíu mày, hừ nhẹ một tiếng.
Có điều, nhắc đến thì quả thật kiếp trước cô chưa từng gặp qua vấn đề này. Khi đó, cô đi theo Bùi Tử Hành, trang phục thường ngày đều rất sang trọng, tất cả đều được may thủ công bởi những nhà thiết kế nổi tiếng. Lúc debut cũng không cần phải chuẩn bị gì nhiều, chỉ mua thêm mấy bộ đồ để tham dự mấy buổi tiệc quan trọng. So với rất nhiều nữ minh tinh phải vắt óc tìm trang phục thì không thể bắt bẻ.
Tất cả phí tổn đều tính vào tài khoản riêng của Bùi Tử Hành. Miễn là cô thích thì không có gì cô không chiếm được.
Cô đã từng cho rằng đó là chuyện đương nhiên.
Bởi vì anh ta là bố, là người hướng dẫn, là người yêu của cô. Bọn họ gần gũi, tuy hai mà một thế đấy.
Nhưng hôm nay nhớ lại, cô chỉ cảm thấy lòng đầy hoang vắng.
Tim hơi nhoi nhói, Hạ Lăng ép mình không suy nghĩ thêm nữa.
Bên kia, Mạch Na nói: "Có chí khí. Vậy bây giờ em được phép chọn hai nhãn hiệu để công ty chi tiền mua sắm. Chị phải nhắc nhở em rằng, dù nhãn hiệu cao cấp cỡ nào thì cũng phải xem khí chất của em có hợp với nó không, đừng biến mình thành một cô gái quê mùa."
Hạ Lăng hiểu rõ, gật đầu.
Mua được cũng không có nghĩa là đẳng cấp. Người của công chúng như nghệ sĩ thì mỗi một món phụ kiện cũng đều bị người ta bình phẩm. Nếu ăn mặc lung tung thì dù có dát vàng đầy người cũng không giấu được bản chất thấp hèn, sẽ chỉ càng thấp hèn hơn mà thôi.
Nhưng Mạch Na lo lắng suông rồi.
Bàn vềăn mặc thì thật sự chẳng có mấy ai bì kịp Hạ Lăng. Nhớ năm đó, các phương tiện truyền thông, thời trang nổi tiếng nhất thế giới đều thường xuyên lấy cách ăn mặc của cô làm mẫu. Đừng nói là người bình thường, ngay cả rất nhiều người nổi tiếng cũng nhao nhao bắt chước theo, sức ảnh hưởng không ai sánh bằng.
Đẳng cấp của cô là được hun đúc từ Bùi Tử Hành mà ra.
Nhà họ Bùi mấy đời giàu có, ánh mắt của Bùi Tử Hành càng không tầm thường. Anh ta thích mua quần áo cho cô, toàn chọn những kiểu dáng vừa độc đáo lại dễ chịu, thoải mái, phong cách thiết kếưu nhã, nghiên cứu mọi tính chất, cô mặc nửa đời cũng không có chỗ nào không ổn. Mãi đến khi sống lại trở thành Diệp Tinh Lăng, đột ngột mặc quần áo giảm giá quả thật không quen.
Suy nghĩ của Hạ Lăng bay xa. Mạch Na mất kiên nhẫn thúc giục.
Hạ Lăng không quan tâm, buột miệng nói ra hai nhãn hiệu đã từng mặc.
Mạch Na giận quá hóa cười: "Em tưởng em là ai, Thiên Hậu sao? Hạ Lăng sao? Vừa mở miệng là đòi hàng xa xỉ cao cấp nhất, có tiền cũng chưa chắc mua được mấy nhãn hiệu đó. Em có biết mình đã vượt ngân sách bao nhiêu không? Một tân binh nhỏ bé chưa từng nhận được một quảng cáo như em thật đúng là bạo dạn mà. Nói cho em biết, không được! Nói lại."
Hạ Lăng: "…" Hiếm có lắm ư? Sao cô không cảm thấy thế nhỉ? Kiếp trước, với cô, nó cũng chỉ là một bộ quần áo bình thường mà thôi, để quên ở studio cũng chẳng thèm quay lại lấy nữa là…
Có điều, nhìn sắc mặt của Mạch Na kia thìđúng là có vẻ rất hiếm.
Cô nghĩ ngợi rồi hỏi Mạch Na: "Ngân sách là bao nhiêu ạ?" Vừa thốt ra câu nói ấy, cô lại ngẫm nghĩ, quên đi, dù có hỏi thì cô cũng không có khái niệm. Ngoại trừ mấy nhãn hiệu cô mặc ở kiếp trước, thì những nhãn hiệu cô biết đến thật sự ít đến thảm thương. Cô đành cam chịu nói: "Chị Mạch Na, chị cứ chỉ định cho em hai nhãn hiệu luôn đi ạ."
Mạch Na hung dữ trừng cô: "Bây giờ thì em lại bớt việc nhỉ."
Cóđiều, hung dữ thì hung dữ, côấy vẫn bảo côđứng lên, rồi soi mói đánh giá một phen từ trên xuống dưới. Lát sau, côấy liền đưa ra kết luận: "Khí chất của em thanh thuần trong sáng, lại hơi lạnh lùng và bíẩn. Quần áo bên Lucas khá hợp với em, ngân sách cũng đủ."
Nói rồi, cô ấy lấy một tấm danh thiếp đẹp đẽ từ trong túi xách ra, loạt xoạt viết một địa chỉ ở mặt sau rồi đưa cho Hạ Lăng: "Cầm đi tìm anh ta, nói là chị giới thiệu tới."
Hạ Lăng nhận lấy rồi nói cảm ơn.
Mạch Na nheo mắt nhìn cô: "Hai nhãn hiệu mà em nói hồi nãy… Còn trẻ mà cũng biết thưởng thức đấy! Có điều, em đang bắt chước Hạ Lăng à? Em hát bài 'Hải yêu' của cô ấy, còn muốn mặc nhãn hiệu quần áo mà cô ấy đã từng mặc?"
Hạ Lăng rùng mình, vội giải thích: "Em không cố ý bắt chước cô ấy, chẳng qua em là fan của cô ấy, ít nhiều gì cũng chịu ảnh hưởng từ thần tượng đôi chút thôi." Nhưng trong lòng cô lại âm thầm chửi bậy. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Mình biến thành bản sao của chính mình, còn phải nghĩ cách giải thích với người khác là mình không sao chép?
Mạch Na dò xét cô hồi lâu rồi bỗng mỉm cười: "Chị cũng là fan của cô ấy."
"Hả?" Hạ Lăng ngạc nhiên.
Nhưng Mạch Na không tiếp tục chủ đề này nữa, giọng điệu trở nên nghiêm khắc: "Diệp Tinh Lăng, em chịu ảnh hưởng của côấy là một chuyện, cố ý bắt chước cô ấy lại là chuyện khác. Em phải nhớ kỹ, Hạ Lăng hoàn mỹ đến đâu cũng không phải là em, em nhất định phải có phong cách riêng của mình."
Hạ Lăng trầm mặc một chút mới nói: "Em biết rồi ạ."
Như Mạch Na, đầu tiên là người đại diện của cô, tiếp theo mới là fan hâm mộ của Hạ Lăng. Kiếp này cô là Diệp Tinh Lăng… Còn Thiên Hậu Hạ Lăng đã cách một kiếp phù du, trong trí nhớ kia đã dần dần càng lúc càng xa, chỉ còn là hồi ức.
Trao đổi với Mạch Na xong, cô cầm địa chỉ, tự mình đi mua sắm quần áo.