Đó là một tiệm may không lớn, trong tiệm rất yên tĩnh. Trên giááo đơn giản hình giọt nước trưng bày chằng chịt quần áo và trang sức tinh xảo, đều là những thiết kếđộc đáo, kiểu dáng lịch sự tao nhã, phong cách đặc sắc.
Hạ Lăng xem qua từng món, không thể nói là rất thích. Kiếp trước côđược Bùi Tử Hành nuông chiều đến kén chọn, quần áo mặc trên người đều là hàng dệt tự nhiên trăm phần trăm, không tìm thấy một sợi tơ nhân tạo nào. Trong tiệm này, quần áo độc đáo thìđộc đáo, nhưng chất liệu vẫn hơi kém. Hàng dệt thiên nhiên và tơ hỗn hợp nhân tạo với nhiều người mà nói, có lẽđã thoải mái dễ chịu, nhưng đối với người đã quen mặc chất liệu tốt như Hạ Lăng thì chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng.
Nhưng cô biết, lúc này không phải lúc chúýđến những thứ này. Dù thế nào thì cô cũng đã mặc quá nhiều quần áo giảm giá rồi. Cô ngắm nhìn từng món, chọn được một chiếc áo len màu trắng nhạt cóđiểm xuyết vài đường kẻ nhỏ.
Ai ngờ, có một cái tay nào đó từ bên trong duỗi ra giật mất cái áo với tốc độ sét đánh không kịp che tai.
Hạ Lăng quay người, trông thấy một cô gái cực đẹp, trang điểm tỉ mỉ, khóe mắt, đuôi mày đều ánh lên vẻ huênh hoang, vênh váo. Thấy Hạ Lăng nhìn mình, cô gái ấy kiêu căng trừng cô một cái: "Nhìn gì? Tôi muốn chiếc áo này." Nói xong liền hơi vung tay ném cho cô trợ lý sau lưng: "Cầm đi tính tiền, gói lại."
Cô trợ lý khúm núm, cầm cái áo định rời đi.
"Khoan đã." Hạ Lăng cất giọng lạnh lùng.
"Sao, cô cóý kiến gì?" Cô gái cao ráo ấy hất chiếc cằm thon gọn lên, khoanh tay trước ngực, nhìn Hạ Lăng với vẻ khinh thường.
"Tôi thấy cái áo này trước." Hạ Lăng cảm thấy kiếp này mình đã kiềm chế tính nết rất nhiều, nhưng bị người ta bắt nạt thế này thì không thể nhẫn nhịn được.
Cô gái càng khinh thường hơn, cốý quan sát cách ăn mặc quần áo giảm giá theo mùa của cô, chế giễu: "Cô là cái thá gì chứ, đến nhầm cửa hàng hả? Cô biết quần áo trong tiệm này đắt cỡ nào không? Cô mua được sao? Nghèo hèn thì cũng phải có thể diện chứ, đúng là. Tiểu Lệ, sao cô còn chưa gói vào?"
Cô ta kéo dài ngữđiệu câu cuối cùng, nói với nhân viên trong quầy.
Trước quầy thu ngân, một nữ nhân viên trẻ nghe tiếng gọi bèn ngẩng đầu lên. Cô ta nhìn Hạ Lăng một chút, liếc mắt đã nhìn ra trên người cô toàn là hàng giá rẻ, e rằng cộng hết số quần áo mà côđang mặc cũng không mua nổi một chiếc khăn lụa trong tiệm. Tuy cô ta không biểu hiện ra nhưng trong lòng lại có vẻ xem thường. Mấy kẻ nghèo hèn này đến tiệm làm gì nhỉ? Chẳng phải là hạ thấp đẳng cấp của cửa hàng sao? Vừa rồi cô ta quả thật chủ quan, vội vàng tính tiền, không chúý có người như thế trà trộn vào, phải nhanh chóng đuổi đi mới được.
Nghĩ vậy, Tiểu Lệ liền mỉm cười đi tới: "Chị Bối Nhi, đừng nóng giận mà, là em tiếp đãi không chu đáo, lát nữa sẽ tặng chị một trâm cài áo, coi như tạ lỗi với chị." Cô gái cướp áo của Hạ Lăng tên là Lý Bối Nhi, là một sao nữ nho nhỏ, cũng là hội viên cao cấp trong tiệm, thường xuyên đến tiệm mua đồ, làm tăng doanh số cho Tiểu Lệ rất nhiều.
Tiểu Lệ lấy lòng Bối Nhi xong thì quay lại nhìn Hạ Lăng, vẫn mỉm cười như cũ, nhưng trong nụ cười bất giác xen lẫn mấy phần thận trọng khó diễn tả: "Thưa cô, cô cần mua gì sao? Ngân sách của cô là bao nhiêu, tôi có thể giới thiệu vài bộ quần áo phù hợp với cô."
Ngân sách? Sao Hạ Lăng biết được ngân sách là bao nhiêu chứ? Mạch Na chỉ dặn cô cứ việc chọn bốn năm bộ, chọn xong thì ký biên lai với Thiên Nghệ làđược, sẽ không vượt quá ngân sách. Trước giờ, Hạ Lăng không nhạy cảm với các con số, cũng quên hỏi số tiền cụ thể.
Thế là, cô lắc đầu: "Tôi không có ngân sách, muốn mua bốn năm bộđể mặc hàng ngày."
"Ha ha, bốn năm bộ." Lý Bối Nhi cứ như nghe được chuyện cười nào đó, cười phá lên. "Cô biết chiếc áo len này giá bao nhiêu không? Nói cho cô biết, phải bốn năm nghìn đấy! Cái áo khoác trên người cô bao nhiêu tiền? Bốn, năm mươi đồng à?"
"Ha ha." Trợ lý sau lưng cô ta cũng không nhịn được cười.
Ngay cả nụ cười trên môi Tiểu Lệ cũng hiện rõ hơn. Cô ta cảm thấy em gái nghèo hèn này đúng là buồn cười cực kỳ. Cô ta vừa khinh thường vừa thương hại mà nhìn Hạ Lăng: "Cô này, một bộ quần áo của chúng tôi có giá hơn mười nghìn lận đấy." Ngụý là, không có tiền thì xéo nhanh.
Hạ Lăng nhíu mày, lửa giận bốc lên trong lòng. Đây chẳng phải là mắt chó xem thường người khác sao?
"Tôi muốn chiếc áo len đó, tôi nhìn thấy nó trước." Cô lạnh lùng nói: "Chỉ có bốn năm nghìn thôi mà." Nếu kiếp này cô không lưu lạc đến tận đây, thì có cho không cô cũng không thèm mặc loại quần áo này.
Sắc mặt Tiểu Lệ trở nên lạnh lùng: "Thưa cô, xin côđừng làm loạn."
Được lắm, cô làm loạn? Hạ Lăng tức đến bật cười, nói với Tiểu Lệ: "Bản lĩnh đổi trắng thay đen của cô và cô gái kia đãđạt đến trình độ trơ tráo khiến người ra nhìn mà phải buồn nôn rồi đấy."
"Cô!" Tiểu Lệ và Lý Bối Nhi đều giận đến biến sắc.
"Đuổi cô ta ra ngoài!" Lý Bối Nhi dậm chân. "Bằng không thì sau này tôi sẽ không đến cửa hàng của các cô nữa!"
Tiểu Lệ giật nảy mình. Lý Bối Nhi này là một khách hàng lớn, nếu cô ta không đến nữa thì doanh thu sẽ tổn thất rất nhiều, đến lúc đó tiền thưởng sẽ…
"Côà, xin hãy rời đi đi." Tiểu Lệ nói với Hạ Lăng.
"Côđang đuổi khách ư?" Hạ Lăng hơi nheo mắt, hỏi: "Dù tôi muốn mua quần áo ởđây, cô cũng đuổi khách?"
"Đừng có giả vờ mình giàu!"Để làm dịu cơn giận của Lý Bối Nhi, Tiểu Lệ chẳng thèm đếm xỉa mà tháo mặt nạ mỉm cười dối trá ban đầu xuống, thẳng thừng chế giễu: "Dạng gái quê như cô sao xứng mua đồở tiệm chúng tôi? Tôi thấy, côđến mua đồ là giả, đến trộm đồ mới là thật. Đi nhanh lên, mau cút đi, loại trộm cắp như côđúng là khiến người ta buồn nôn."
"Cô Lý cũng nghĩ tôi là trộm sao?" Hạ Lăng lạnh lùng hỏi.
"Chẳng lẽ không phải?" Thấy Hạ Lăng bị chế nhạo, mặt Lý Bối Nhi hiện lên nụ cười khoái trá. "Nếu cô không phải trộm thì tới đây làm gì? Nếu cô không đi thì chúng tôi sẽ gọi bảo vệđấy, lúc đó bị ném ra khỏi tiệm, chậc chậc, sẽ khó coi lắm đấy."
"Giỏi lắm." Ngoài dự liệu, Hạ Lăng cười khẽ rồi xoay người rời đi.
Tiểu Lệ và Lý Bối Nhi không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy, nhất thời đều hơi ngây người. Hạ Lăng đút một tay vào túi áo, điệu bộ vừa ung dung lại thong dong bước ra cửa tiệm, nhưng vẫn chưa đi được mấy bước thìđã bị ai đó gọi lại.
"Thưa cô, xin dừng bước." Một giọng nói dịu dàng của đàn ông vọng ra từ bên trong.
Lúc đầu Hạ Lăng không muốn trả lời, nhưng cô là người thích nghe những giọng hay, giọng của người này thực sự quáêm tai, khiến cô bất giác dừng bước. Cô quay lại thì trông thấy một anh chàng có vẻ là con lai, dáng người rất cao, khoảng chừng gần một mét chín, có một đôi mắt sâu đến mê người. Khi anh ta cười, bên gò má có lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Hạ Lăng nghiêng đầu, hỏi dò bằng ánh mắt.
Người đàn ông đóđi tới: "Thật xin lỗi, nhân viên thu ngân trong tiệm tôi không hiểu chuyện nên mới đắc tội với cô, tôi thay côấy xin lỗi cô."
"Anh là?"
"Lucas."
Hóa ra anh ta chính là Lucas, người mà Mạch Na bảo cô tìm. Vừa rồi côđang tùy ý xem sơ qua tiệm, vẫn chưa kịp tìm người thìđã xảy ra tranh chấp. Bây giờ, cuối cùng chủ nhân thật sự cũng xuất hiện rồi.