Hạ Lăng mở ra, trên nền nhung đen xa hoa là một nhành hoa hồng thủy tinh Venus. Cánh hoa tầng tầng lớp lớp nở ra quyến rũ kiều diễm, chất lượng tuyệt hảo, chạm trổ tinh tế, mỗi một góc cạnh đều hoàn mỹ. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ sát đất chiếu vào đóa hồng đỏ tao nhã, giống như có ngàn tia sáng uyển chuyển chảy xuôi, đẹp đẽđộng lòng người khôn xiết.
"Đây là Chủ tịch Bùi tặng riêng cho cô." Sở Thâm nói.
Cô hiểu rõ tặng hoa hồng mang ý nghĩa thế nào.
Trong lòng cảm thấy vô lý và hoang mang, cô mới bị giết không đến mấy tháng, xương cốt còn chưa lạnh mà anh ta đã muốn đi tìm tình nhân mới rồi? A, vậy tình yêu say đắm mười mấy năm qua của cô là gì với anh ta? Cả trước đây lúc Vương Tĩnh Uyển đính hôn với anh ta, những đau khổ, không cam lòng, tranh cãi ầm ĩ của cô thì là cái gì?
Không có Vương Tĩnh Uyển, sẽ có Lý Tĩnh Uyển, Diệp Tĩnh Uyển.
Chỉ cần Bùi Tử Hành muốn thì bên cạnh anh ta sẽ không thiếu người.
Chỉ có cô là không thể tự kiềm chế, ngu ngơ tin tưởng vào câu chuyện cổ tích hai người trọn đời trọn kiếp.
Năm tháng lạnh lẽo, lòng người cũng lạnh lùng.
Nhành hoa hồng thủy tinh đỏ tươi kiều diễm nằm yên trong hộp nhung đen, hoa lệ, chói mắt. Hạ Lăng đưa tay đóng lại, đẩy tới trước mặt Sở Thâm: "Anh Sở, xin lỗi, tôi không thể nhận món quà này."
Sở Thâm cũng không bất ngờ: "Là vì Vệ Thiều Âm? Cô yên tâm, việc này rất dễ giải quyết."
Cô hơi ngẩn ra, ngẩng đầu thấy sự mờám trong mắt anh ta, thế mới biết là bị hiểu lầm. Có lẽ trong buổi liên hoan cuối năm, Vệ Thiều Âm đã quá săn sóc cho cô, khiến người khác có những suy nghĩ không nên có.
Hạ Lăng lạnh giọng: "Chuyện này không liên quan đến Vệ Thiều Âm, không phải ai cũng bẩn thỉu như thế."
"Cô cảm thấy chuyện này rất bẩn thỉu?" Sở Thâm nở nụ cười. "Cô Diệp, không, cô bé… Cô khiến tôi không thể tưởng tưởng nổi. Năm nay cô mới mười sáu, hay mười bảy tuổi hả? Cô hiểu cái xã hội hiểm ác này được bao nhiêu? Để tôi nói cho cô biết, có thể lọt vào mắt xanh của chủ tịch Bùi là chuyện bao người nằm mơ cũng phải cười tỉnh, một bước lên trời, cô hiểu không?"
Đương nhiên là cô hiểu rõ, hiểu hơn bất kỳ ai khác.
Năm đó, đứa trẻ mồ côi bẩn thỉu hèn kém trở thành đại minh tinh được mọi người ngước nhìn như thế nào, một Hạ Lăng nhỏ béăn viên kẹo thôi cũng phải nhìn sắc mặt người khác, sau này trở thành minh tinh được fan vây quanh nịnh hót như thế nào…
Cô nhớ rất rõ từng chuyện, từng chuyện một.
Nhưng mà, cô càng hiểu hơn rằng phải bỏ ra cái giá lớn như thế nào.
Hạ Lăng nhìn thẳng vào mắt Sở Thâm, nói từ tốn: "Anh Sở, đừng tốn thời gian nữa, chuyện này, tôi từ chối."
Ánh mắt của Sở Thâm lạnh lùng hơn, nhìn cô một lát: "Diệp Tinh Lăng, đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt." Anh ta có rất nhiều thủđoạn, đây cũng là nguyên nhân trước đây Bùi Tử Hành chọn anh ta làm người đại diện của Hạ Lăng. Dù gặp phải phiền phức gì, anh ta luôn có thể dùng các cách khác nhau giải quyết dễ dàng để cho chuyện tiếp theo tiến hành theo ý của anh ta.
Hạ Lăng đã từng rất tán thưởng năng lực này của anh ta, nhưng giờđây cô chỉ thấy lo lắng.
Cô cong tay, siết chặt ly thủy tinh trên bàn: "Sở Thâm, rốt cuộc anh muốn sao? Đừng quên, ông chủ của Thiên Nghệ là Lệ Lôi, sẽ không để cho anh làm càn đâu." Cô miệng hùm gan sứa, vô thức nhắc đến người đàn ông kia, hy vọng cáo mượn được oai hùm để hù dọa Sở Thâm. Nhưng mà chính cô cũng không hy vọng, nếu như Sở Thâm vì cường địch mà bị dọa lui như vậy thì sao có thể lăn lộn trong giới giải tríđạt tới địa vị bây giờ chứ?
Quả nhiên, Sở Thâm chỉ mỉm cười.
"Chớ có ngu xuẩn, Diệp Tinh Lăng." Anh ta nói: "Nếu như cô là người của Vệ Thiều Âm thìđúng là Lệ Lôi có thể ra tay, đó là vì nể mặt ái tướng dưới tay anh ta. Nhưng côđã nói mình không có liên quan gìđến Vệ Thiều Âm, vì sao ông chủ Lệ lại giúp cô? Dù anh ta tài cao thế lớn thì cũng không rảnh rỗi đến mức quản việc tư của một thực tập sinh, đúng không?"
Cô rất muốn nói cho Sở Thâm, Lệ Lôi rảnh đến mức định bao nuôi cô, sao lại không đểýđến việc này?
Nhưng cô lại nhụt chí phát hiện ra, Sở Thâm nói rất đúng, ông chủ Lê dựa vào cái gì mà giúp cô. Cô còn chưa đồng ý yêu cầu bao nuôi của anh ta, nếu chường mặt ra cầu xin thật thì chẳng phải là tự rước lấy nhục sao.
Nhưng mà, nghĩ gì thì nghĩ, cô không thể nhượng bộ trong chuyện này. Hạ Lăng nhìn anh ta, nói: "Anh Sở, dù hỏi tôi bao lần chăng nữa thìđáp án vẫn sẽ như thế, tôi từ chối."
Sở Thâm cũng không khuyên bảo.
Anh ta móc tiền vỗ lên bàn, đứng dậy: "Tự giải quyết cho tốt, Diệp Tinh Lăng."
Bên ngoài cửa sổ thủy tinh, ánh mặt trời tắt dần. Cô nhìn bóng lưng anh ta đi xa, ngồi trong quán cà phê, thong thả mà an tĩnh uống hết cốc nước lạnh từ lâu, bước đi mà không chạm đến nhành hoa hồng anh ta đặt trên bàn.
Trở lại trung tâm huấn luyện, ngày hôm sau là một ngày bình thường.
Cô thức dậy rửa mặt đánh răng, thay bộ quần áo nhảy sạch sẽđi tập luyện. Trong phòng tập nhảy là hình ảnh quen thuộc, huấn luyện viên giảng bài nghiêm ngặt, các thực tập sinh cắn răng luyện tập, mồ hôi đổ như mưa… Tất cảđều đơn thuần đẹp đẽ như vậy, trong phút mơ hồ, cô còn cảm thấy trước đó gặp Bùi Tử Hành và Sở Thâm chỉ làảo giác.
Kết thúc một ngày huấn luyện, cô trở về ký túc xá.
Đẩy cửa ra, thấy trên giường có một món đồ, hộp dài khéo léo tinh xảo, nửa mở, lộ ra nền nhung đen và một nhành hoa hồng thủy tinh Venus đỏ tươi kiều diễm sáng bóng.
Cô nhìn nó, đột nhiên cả người lạnh toát.
Bạn cùng phòng Lan Lan đi từ sau tới, trùm khăn tắm, dùng khăn mặt lau khô tóc. "Tinh Lăng, cậu còn chưa đi tắm à?" Thấy cô bất động thì nhìn vào cành hồng, Lan Lan lại hỏi: "Cậu đang nhìn cái này hả? Không biết là người ngưỡng mộ thần bí nào đưa tới, cả ngày hôm nay mình đều ở ký túc, chỉ ra ngoài ăn cơm vào buổi trưa, không biết sao lại thấy nằm trên giường cậu." Lan Lan nhìn nhành hoa hồng thủy tinh kia, trong ánh mắt mơ hồ cóước ao đố kỵ.
Hai người bạn cùng phòng khác cũng chen qua: "Đúng thếđúng thế, bọn mình hỏi quản lý và mấy người quanh ký túc, bọn họđều nói không thấy ai đi vào, kỳ thật."
Cành hồng lẳng lặng tỏa ra những tia sáng lạnh lùng.
Mấy người bạn cùng phòng còn cảm thán: "Đúng là một bông hồng xinh đẹp, vừa nhìn là biết rất đắt tiền, không biết là ai nhiều tiền không có chỗ tiêu lại chịu chơi như vậy… còn không để lại tên."
Hạ Lăng không rảnh đểý tới mấy cô nàng, không nói một lời, trừng mắt nhìn bông hồng [ZD1] như nhìn yêu ma quỷ quái đáng sợ. Hôm qua lúc đi khỏi quán cà phê, rõ ràng cô bỏ nó lại trên bàn, thế sao hôm nay nó lại đột nhiên xuất hiện trên giường cô?!
Nơi này là Thiên Nghệ, tuy chỉ là trung tâm huấn luyện nho nhỏ nhưng cũng có bảo vệ.
Sở Thâm, không, nên nói là Bùi Tử Hành… chỉ cần anh ta muốn làm gìởđây thì cũng nhưđang đi ở chốn không người.
Vào lúc này, Hạ Lăng đã hiểu ra một việc, Bùi Tử Hành nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô, bông hoa hồng thủy tinh đẹp đẽ nhưng lạnh như băng này là lời tuyên bố nhất định phải cóđược của anh ta, cũng là lời cảnh cáo lặng lẽ của anh ta.