Phòng bệnh rất trống trải, sàn nhà bằng gỗ với hoa văn nhẵn mịn, ngoài cửa sổ sát đất, bầu trời có từng đám mây mù lớn.
Đối diện với giường bệnh của Diệp Tinh Phỉ có bộ ghế sofa, làm bằng da đắt tiền, một người đàn ông đang ngồi trên đó. Bên cạnh tay anh ta vắt một chiếc áo khoác len, trên người mặc áo sơmi đen, vest xám bạc, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ hút thuốc.
Bước chân của Hạ Lăng dừng lại, trong vài giây, đầu óc của cô trống rỗng.
Anh ta quay mặt lại, quan sát cô một cách ung dung thản nhiên, cao ngạo như một vị vua.
Cô lùi về phía sau vài bước, bỗng xoay người kéo cửa phòng bệnh. Cánh cửa gỗ dày và nặng như mọc rễ trên mặt đất, mặc cho côđẩy hay kéo thế nào cũng không chút sứt mẻ. Cô tông mạnh người vào đó mấy cái, sau đó nghe thấy giọng của Bùi Tử Hành...
"Đừng phí sức nữa. Em vừa bước vào là cửa đã bị khóa trái từ bên ngoài rồi."
Hạ Lăng kinh hoảng xoay người, đối mặt với đôi mắt u ám nặng nề của anh ta, vì ngược sáng nên không thấy rõ sắc mặt. Cô không tự chủđược mà lui về sau, lưng dính sát lên cánh cửa gỗ bóng loáng, quả thực muốn hợp nhất bản thân vào cánh cửa.
"Em rất sợ tôi." Anh ta nhìn cô, thong thả ung dung hỏi: "Tại sao?"
Người cô cứng đờ, nói không ra lời.
Anh ta dụi điếu thuốc trên tay vào gạt tàn: "Đôi khi Sở Thâm làm việc hơi thô bạo, nếu làm em sợ thì cho tôi xin lỗi. Đúng rồi, vẫn chưa tự giới thiệu, tôi là..."
"Bùi Tử Hành," Hạ Lăng cố gắng che giấu sự run rẩy trong giọng nói. "Bảo người của anh mở cửa, thả tôi ra ngoài."
"Hóa ra em biết tôi là ai." Anh ta nói, khẽ mỉm cười ôn hòa: "Rất ít người dám dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi. Tôi khá khen cho lá gan của em đấy."
Trên thực tế, cô cũng không có một chút can đảm nào, chân đã mềm đến mức gần như không đứng nổi, hận không thể lập tức tông cửa xông ra.
Giấu tay ra phía sau, côâm thầm kéo mạnh nắm cửa, nhưng dù cố thử như thế nào, cánh cửa kia vẫn vững vàng như núi. Hạ Lăng cuống đến độ trán đầy mồ hôi, hoang mang lo sợ, lại nóng lòng sao cha mẹ nhà họ Diệp vẫn chưa tới, nếu bọn họ có thể lập tức xuất hiện, mở cửa ra cho cô thì tốt quá...
Dường như Bùi Tử Hành nhìn thấu suy nghĩ của cô: "Bỏ cuộc đi, trông cậy vào cha mẹ em cũng vô dụng... Là tôi bảo Sở Thâm liên lạc với họ, cho nên hôm nay họ mới đưa em tới đây."
Côđờđẫn, lòng dần dần chùng xuống.
Thì ra họ hùa nhau lừa cô, chuyến này căn bản không phải tới thăm Phỉ Phỉ.
Đời này kiếp này, cô cẩn thận đến mấy, cốý xa cách mọi người xung quanh đến mất, nhưng mà cuối cùng vẫn khó lòng đề phòng, vẫn bị người bên cạnh bán đứng một cách triệt để.
"Anh... cho bọn họ lợi lộc gì?" Cô hỏi một cách khó khăn.
"Chỉ cần chút tiền lẻ cũng đủ làm cho bọn họ cảm động đến rơi nước mắt." Bùi Tử Hành mỉm cười như cũ. "Thay vì quan tâm người khác, không bằng nói chuyện của chúng ta đi. Em có thể ngồi xuống đây, tôi không quen ngửa đầu nói chuyện."
Anh ta chỉ ghế sofa đối diện mình.
Hạ Lăng đứng ở tại chỗ không dám cửđộng, cô chỉ nói: "Giữa chúng ta không có gìđể nói."
Anh ta không giận: "Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, Diệp Tinh Lăng. Tự em lại đây hay là tôi giúp em?"
Hạ Lăng đã nhận ra được mối nguy hiểm tiềm ẩn từ giọng nói của anh ta. Mười mấy năm qua ở chung làm cô hiểu sâu sắc rằng, khi giọng nói của người đàn ông trước mắt càng dịu dàng, điệu bộ càng ôn hòa, thủđoạn xử lý người khác sẽ càng đáng sợ.
Trong nháy mắt, nỗi sợ hãi ngủ say ở tận sâu trong linh hồn tràn lan không bờ bến. Phảng phất như trúng phải lời nguyền, cô di chuyển bước chân theo bản năng, trước khi bản thân ý thức được, côđãđi đến trước mặt anh ta, nghe lời mà ngồi xuống vị tríđược chỉ.
Anh ta vừa lòng nhìn cô: "Vậy mới ngoan."
Cô tỉnh táo lại, rất hoảng sợđối với chuyện đang xảy ra... Tình huống này là thế nào đây, tại sao sau khi đã trải qua sống chết, cách một đời rồi mà chỉ cần một câu của anh ta, cô vẫn sẽ ngoan ngoãn làm theo?!
Hoảng loạn nhìn sang Bùi Tử Hành, cách một cái bàn trà thủy tinh, khuôn mặt anh ta càng rõ ràng hơn so với trong đêm gió tuyết kia, tuấn tú và uy nghiêm, cứ như thiên thần… Giống như người cha, người thầy và người yêu nơi sâu thẳm kýức vĩnh viễn không đổi kia của cô.
Trong lòng đau đớn, cô cố gắng dời ánh mắt đi.
Bùi Tử Hành đang đánh giá cô, cho dù nghiêng đầu, cô cũng có thể cảm nhận được tầm mắt nóng rực kia, cứ nhưđang lột từng lớp quần áo của cô ra, đánh giá cơ thể của cô, nướng trụi linh hồn của cô.
Ở trước mặt anh ta, dường như cô vĩnh viễn trần trụi.
Hạ Lăng nhíu chặt lông mày, khó chịu vùi vào ghế sofa.
Anh ta cười, từ trên cao nhìn xuống: "Cho đến nay, em làm cho tôi rất hài lòng." Nói xong, anh ta tiện tay móc ra một thứ ném lên bàn trà thủy tinh, "Có lẽ Sở Thâm chưa nói rõ ràng với em, đi theo tôi, em có thể nhận được nhiều hơn những gì mình có thể tưởng tượng được."
Cô cúi đầu nhìn, trên bàn là một tờ séc để trống.
"Chỉ cần em gật đầu, em muốn điền bao nhiêu cũng được."
Cô chỉ cảm thấy hoảng hốt, dường như lịch sửđang tái diễn. Một năm kia, cô bé Hạ Lăng mười hai tuổi vì tiền chữa bệnh cho em gái, đi theo Bùi Tử Hành về nhà; hiện giờ, người đàn ông này lại ném tiền ra, ýđồđể côđi theo anh ta?
Đáng tiếc, cô của hiện giờđã không phải cô bé Hạ Lăng năm đó, sẽ không phạm phải sai lầm như vậy nữa.
Giọng nói của cô khô khốc: "Tôi không cần thứ này."
Bùi Tử Hành rất kiên nhẫn nói chuyện với cô: "Em cần cái gì? Nói cho tôi biết."
Cô lại cắn môi, thầm nói trong bụng, Bùi Tử Hành, anh không cho tôi được đâu.
Vì thế, cô chọn im lặng.
Anh ta lại đốt một điếu thuốc: "Xem ra Sở Thâm nói không sai, quả nhiên em vẫn là một đứa trẻ không hiểu chuyện." Chậm rãi phun ra vòng khói trắng, ánh mắt của anh ta rất xa xôi: "Nhưng em phải biết rằng, ngẫu nhiên giở thói bướng bỉnh cũng không ảnh hưởng gì, nhưng tùy hứng quá mức sẽ phải nhận lấy bài học..."
Giọng nói của anh ta dần dần hạ thấp, nhưđang nói cho cô nghe, lại nhưđang lầm bầm.
Mắt Hạ Lăng hơi khó chịu, chắc là bị cay, cô nheo nheo. Từng cảnh ngày xưa như hiện lên trước mắt, khoảng thời gian bị giam cầm, những kýức đáng sợđó...
Không khỏi rùng mình, cô lấy hết can đảm mở miệng: "Chủ... Chủ tịch Bùi," cô hạ thấp giọng cầu xin. "Tôi chỉ là một nhân vật bé nhỏ không đáng kể mà thôi, không đáng để ngài phí nhiều tâm tư như vậy. Buông tha tôi được không? Có nhiều người đang chờđược ngài chọn kia mà..."
"Tôi chọn ai không tới lượt em xen vào, Diệp Tinh Lăng." Anh ta ngắt lời cô, ánh mắt khôi phục lại sự sáng rọi. "Việc em cần làm chỉ là nhận lấy tờ séc này, hoặc là…"
Anh ta lạnh lùng nhìn cô: "Hoặc là em muốn thử thưởng thức cảnh em gái em bị nhổống truyền dịch."
Đã từng có lúc, người đời đều nói anh ta lạnh lùng và tàn nhẫn, chỉ mình cô không cho là thế, bởi vì khi đó anh ta quá tốt với cô, luôn bộc lộ mặt dịu dàng. Mà bây giờ, khi cô không còn là Hạ Lăng được người ta nâng niu trong lòng bàn tay, lúc đứng trước mặt anh ta trong tư thế của một nhân vật nhỏ bé, cô mới cảm nhận được sâu sắc sự lạnh nhạt của sức mạnh tuyệt đối chỉ mình anh ta mới có.
Ở trong mắt anh ta, nghiền chết chị em nhà họ Diệp chẳng qua chỉ giống như nghiền chết một con con kiến.
Nhưng Hạ Lăng không thể lùi bước, kết quả của việc lùi bước chỉ có thể là cái chết, Diệp Tinh Phỉ không chết thì cô chết... Nếu phải trở lại cuộc sống bị người chăn dắt, mặc người sắp đặt của kiếp trước, cô thà rằng chết thêm lần nữa.