Đàm Anh trông thấy ánh mắt của anh, trong giọng nói chứa ý cười: "Cuộc thi bắt đầu, trước tiên sáu người các bạn tự giới thiệu qua về bản thân." Nói xong, anh ta dùng bút máy chỉ chỉ sáu người dưới sân khấu.
Thẩm Mạn Nhiêu xấu hổ im lặng.
Số 67 bên cạnh Hạ Lăng kích động tiến lên một bước: "Xin chào các vị giám khảo, em là Chu Vũ số 67, năm trước em thi đỗ Trung tâm Huấn luyện Thiên Nghệ, bình thường em thích…"
"Người tiếp theo."Đàm Anh ngắt lời.
Chu Vũ bị bất ngờ, hơi bối rối lùi lại. Hạ Lăng không cần nghiêng đầu cũng có thể cảm giác được sự bối rối của cậu ta, không nhịn được thầm lắc đầu. Cóđôi khi, kết quả của việc nóng lòng thể hiện chính là như vậy, biến khéo thành vụng thôi. Chỉ là cuộc thi nhỏ, giám khảo muốn nghe tự giới thiệu cũng chỉ là muốn khảo sát khí chất, lễ nghi của thí sinh, ai cóđủ kiên nhẫn mà nghe một nhân vật nhỏ bé thao thao bất tuyệt?
Cô vừa nghĩ, vừa tiến lên một bước: "Lớp C năm 2, Diệp Tinh Lăng."
Giới thiệu rất ngắn gọn, anh ta bớt việc, cô cũng bớt việc.
Đàm Anh nhìn Hạ Lăng lâu hơn một chút, lập tức ra hiệu cho người tiếp theo.
Thí sinh tiếp theo không ngắn gọn bằng Hạ Lăng, nhưng qua bài học của Chu Vũ thì cũng súc tích hơn rất nhiều. Đàm Anh tỏ vẻ hài lòng, thí sinh đằng sau cũng học theo, phần tự giới thiệu kết thúc thuận lợi.
Tiếp theo là bài nhảy tiêu chuẩn.
Nhảy tiêu chuẩn là vài bài nhảy cơ bản mà bình thường bọn họ vẫn sử dụng trong trung tâm huấn luyện. Giám khảo tùy chọn một bài, chỉ khảo sát kiến thức cơ bản của các thí sinh. Hạ Lăng vốn cho rằng, nếu làđể chọn diễn viên cho MV của Thẩm Mạn Nhiêu thì phong cách bài nhảy tiêu chuẩn lần này sẽ phải thiên về phong cách nhảy hoa lệ của cô ta. Nhưng ngoài dựđoán của mọi người, Đàm Anh lại chọn một điệu nhảy luyện tập nhẹ nhàng.
Cô nhìn Thẩm Mạn Nhiêu, thấy cô ta không thèm đểý chút nào, vẫn dán mắt lên người đàn ông ngồi ở ghế chủ tọa, rõ ràng là không rảnh đểýđến những chuyện xảy ra trong sàn diễn.
Người đàn ông ngồi ở ghế chủ tọa tay chống cằm, vẻ mặt hững hờ, mặc cho Đàm Anh ra lệnh.
Giai điệu chậm rãi vang lên.
Hạ Lăng nhảy theo nhạc, cố gắng khiến bản thân trông không quá nổi bật. Phải nói, một người đai đen Taekwondo đột nhiên giả vờ như không giỏi đánh đấm, hơn nữa còn không được quá xấu, còn phải không được để người khác nhìn ra quả thật rất khó.
Mặc dù có hơi "tự kỉ", nhưng lúc này, cô thật sự cảm ơn Đàm Anh. May mà anh ta chọn điệu nhảy nhẹ nhàng, chứ không phải là kiểu khiêu vũ cóđộ khó cao mà Hạ Lăng am hiểu nhất. Nếu không thì bảo cô giả vờ bình thường sẽ càng khó hơn.
Cô cứ miên man suy nghĩ, chẳng biết bài nhảy tiêu chuẩn đã xong từ lúc nào. Hạ Lăng rất hài lòng với biểu hiện của mình, bởi vì cô thấy vài ánh mắt khinh thường của các thí sinh khác. Rất tốt, chỉ còn bài nhảy tự do nữa thôi, không ngừng cố gắng, kiên trì tới cùng chính là thắng lợi.
Thời hạn bài nhảy tự do là năm phút, không có nhạc đệm, mặc cho thí sinh tự do phát huy.
Bình thường thì các thí sinh cũng sẽ thể hiện điệu nhảy mà bản thân am hiểu nhất ở phần này. Đây là cơ hội tốt nhất để biểu hiện tài năng của bản thân với giám khảo. Quả nhiên, Đàm Anh vừa tuyên bố màn nhảy tự do bắt đầu, tâm trạng hưng phấn liền tràn ngập trên sàn diễn. Các thí sinh bị kìm nén ở phần nhảy tiêu chuẩn, cảm thấy không được khoe kỹ năng khiêu vũ xuất sắc của mình, lúc này dùng tốc độ nhanh nhất đểđổi mới tốt đội hình, sôi nổi khoe ra những kỹ thuật lóa mắt mà mình đã chuẩn bị kỹ lưỡng.
Hạ Lăng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cũng không bịảnh hưởng bởi mọi chuyện xung quanh, vẫn chỉ biểu diễn màn nhảy không hềđặc sắc, không có bất cứ kỹ thuật cao nào. Trước đó, côđã tính kỹ về bài nhảy này, nó phù hợp quy củ, chỉ cần động tác không sai thì dựa theo tiêu chuẩn cho điểm cuộc thi cuối tháng của Thiên Nghệ, cô cũng không đến mức bịđiểm thấp nhất. Còn nếu chọn cho MV của Thẩm Man Nhiên thì dĩ nhiên là không đủ tiêu chuẩn.
Vượt qua được cuộc thi mà lại trượt MV, có thể nói là tuyệt vời.
Hạ Lăng hài lòng hoàn thành bài nhảy, lơđãng ngẩng đầu lên thì lại phát hiện người đàn ông ngồi trên chủ vịđang nhìn cô.
Cách một tầng kính mỏng, cô không thấy rõ vẻ mặt của anh. Chỉ trong giây lát, anh lại dời mắt, đưa ngón tay thon dài trắng nõn lên nâng mắt kính, rồi cúi đầu nói gìđó với Đàm Anh.
Đàm Anh gật đầu, đứng dậy tuyên bố cuộc thi kết thúc.
Cô không dám chắc lắm, rốt cuộc người đàn ông kia nói gì với Đàm Anh? Là nói cô, hay chỉđơn thuần là tuyên bố kết thúc?
Ánh mắt lành lạnh thoáng nhìn từ xa này khiến lòng Hạ Lăng thoáng thấp thỏm. Nhưng nghĩ lại, có lẽđây chỉ làảo giác thôi… Cô tự nhận mình đã nhảy bình thường đến không thể bình thường hơn, nếu như vậy vẫn bị chọn thì Thiên Nghệ cũng nên đóng cửa rồi.
Có lẽ người kia đang biểu đạt thái độ khinh thường cô với Đàm Anh.
Cô càng nghĩ càng cảm thấy có lý nên lập tức thấy thoải mái hơn.
Rời khỏi sân khấu cùng các tổ thí sinh, cô còn chưa đi được mấy bước liền gặp Lạc Lạc chờđã lâu trong đại sảnh. Lạc Lạc nhảy một bước, giả vờ sắp ngã. Hạ Lăng sớm có chuẩn bị, vội vàng tránh sang bên cạnh, cái bóng hồng nhạt kia liền vồ hụt.
"Tinh Lăng!" Lạc Lạc chớp đôi mắt long lanh, giọng nói đượm chút tủi thân.
Hạ Lăng làm như không có việc gì, chỉ nhận chai nước khoáng côấy đưa đến: "Về ký túc xá tắm trước đã, sau đóđi ăn."
Lạc Lạc không phản đối, nhảy chân sáo đi bên cạnh Hạ Lăng. Cô gái tràn đầy sức sống này chẳng chịu ngồi yên lấy một giây: "Tinh Lăng, Tinh Lăng, cậu thi thế nào rồi? Có hy vọng được chọn không? Tớ nói cậu nghe nè, tất cả mọi người đều nói Thẩm Mạn Nhiêu thật may mắn biết bao nhiêu, MV lần này côấy quay là…"
"Ngừng…" Hạ Lăng đau muốn nứt đầu, dừng chân nhìn Lạc Lạc: "Tớ thi không tốt lắm, chắc chắn sẽ không được chọn đâu."
Lạc Lạc quả nhiên phối hợp im miệng, trên khuôn mặt nhỏ xinh lộ vẻ thất vọng. Côấy gãi gãi đầu, cố gắng an ủi Hạ Lăng: "Tinh Lăng, không được chọn cũng không sao, sau này còn nhiều cơ hội, cậu đừng quáđau lòng…"
Thượng đế trên cao, Hạ Lăng thật sự không hềđau lòng!
Cô nhìn cô gái đang nói mãi không ngừng này, quả thật chỉ muốn đóng gói côấy rồi quẳng ra ngoài cách xa vạn dặm. Cô nhẫn nhịn mất một lúc rồi mới bất lực thở ra một câu: "Tớ vốn không thích Thẩm Mạn Nhiêu, không muốn quay MV của cô ta…"
"Xì!" Một tiếng cười khẽ vang lên.
"Ai?"
Hạ Lăng cảnh giác quay đầu lại, lúc này mới phát hiện sau lưng bọn họ là một bồn hoa cao hơn nửa người, cành lá rậm rạp xanh tươi. Phía sau bồn hoa là một khu nghỉ ngơi yên tĩnh. Trên chiếc sofa rộng lớn bằng da, một người mặc bộ sơ mi trắng được may đo vừa vặn, đang ngồi thảnh thơi. Anh ta đeo kính gọng bạch kim, cổ tay trái đeo Patek Philippe.
Chính là người đàn ông ngồi trên ghế chủ tọa lúc tuyển chọn ban nãy!
Anh cầm cốc cà phê trên khay trà bằng thủy tinh lên, nhìn Hạ Lăng từ xa, đôi mắt phía sau cặp kính kia rõ ràng ẩn chứa sự vui thích.
Cô nhìn thẳng vào anh ta một lát, quay lại nói với Lạc Lạc bằng gương mặt không biểu cảm: "Đi thôi."
Lạc Lạc không hiểu chuyện gìđang xảy ra, theo sát phía sau cô: "Tinh Lăng, không phải anh ta là…"
"Anh ta là ai, chẳng liên quan tới tớ."
Chết một lần rồi, dường như tất cả sự tò mò của cô cũng đã chết theo. Bây giờ cô muốn sống yên ổn! Nhân vật lớn không nhìn thấu kia, cô vẫn nên tránh càng xa càng tốt