Đáng tiếc, trời không chiều lòng người, danh sách trúng cử MV đãđược công bố, người xếp hạng nhất chính là Hạ Lăng.
Hạ Lăng trợn mắt, há hốc miệng. Những người cũng trợn mắt, há hốc miệng như cô còn có tất cả mọi người ở trung tâm huấn luyện. Chỉ duy nhất Lạc Lạc là vui vẻ.
Có người nghi ngờ chuyện này có gian lận, đến văn phòng Đàm Anh tranh cãi. Đàm Anh lại chỉ hời hợt tuyên bố: "Là Vệ Thiều Âm chỉđịnh, muốn kiện cáo gì thì tìm Vệ Thiều Âm ấy."
Lúc này, Hạ Lăng mới biết người đàn ông đeo Patek Philippe hôm đó chính là Vệ Thiều Âm, nhà sản xuất âm nhạc cao cấp nhất của Thiên Nghệ. Trong giới này, anh được gọi là song bích với Phượng Côn Tịnh, nhà sản xuất chuyên nghiệp của côở kiếp trước.
Nghe nói, ca khúc và MV lần này của Thẩm Mạn Nhiêu đúng là do Vệ Thiều Âm đứng ra thực hiện.
Chuyện này khiến người ta không khỏi nghi ngờ. Vệ Thiều Âm là người cực kì có giá, nhiều người nổi tiếng hàng đầu cũng không mời được anh. Sao anh lại chịu ra bài hát cho một nữ ngôi sao tuyến hai? Huống chi, phong cách âm nhạc của anh nổi tiếng là trữ tình thanh nhã, hoàn toàn khác biệt với vẻ quyến rũ lẳng lơ của Thẩm Mạn Nhiêu. Hai người có phong cách khác biệt này sao lại hợp tác với nhau chứ?
Chỉ là, Hạ Lăng cũng đoán được lý do tại sao mình bị chọn. Ai bảo bọn họđều nhảy theo phong cách hoa lệ, chỉ có một mình côđánh bậy đánh bạ chọn trữ tình chứ? Song, cô vẫn không hiểu lắm, dù cô nhảy điệu trữ tình, nhưng quả thật cô nhảy rất bình thường. Với thái độ bắt bẻ"mắt cao hơn đầu" theo truyền thuyết về Vệ Thiều Âm thì sao có thể vừa ýđược?
Không ai dám nghi ngờ Vệ Thiều Âm, nên tất cả sự bất mãn của mọi người trong trung tâm huấn luyện đều dồn về phía Hạ Lăng.
Tất cả mọi người đều nói, có rất nhiều người nhảy trữ tình tốt hơn Hạ Lăng, chẳng qua là lần này cô"chó ngáp phải ruồi" thôi. Người không được chọn đều mắng cô là kẻ bỉổi hèn hạđầu cơ trục lợi. Ngay cả những người được chọn cũng đều nói khinh thường không muốn làm bạn với cô, cứ như không làm thế thì bọn họ chẳng có cách nào để thể hiện vẻ thanh cao của mình vậy.
Hạ Lăng vẫn chẳng thèm đểýđến với mấy tin đồn này, mãi cho đến khi xảy ra một chuyện. Ngày đó, Hạ Lăng vẫn tới phòng học tiết văn hóa như trước, nhưng lại phát hiện bàn học của mình đã bị ai đóđổđầy mực, trên bàn lộn xộn, dưới đất xáo xào. Tất cả mọi người trong phòng học đều sung sướng nhìn cô, nở nụ cười xem kịch vui.
Cô hít một hơi thật sâu: "Ai làm, đứng ra đây."
Tất cả mọi người bắt đầu cười.
Có người còn nói với vẻ quái đản: "Diệp Tinh Lăng, chẳng phải cô có bản lĩnh lắm sao? Côđoán thử xem là ai làm. Chẳng phải côđoán ý thích của giám khảo rất chuẩn à?"
Hạ Lăng nhếch môi cười lạnh: "Thì ra là bản thân không có năng lực trúng tuyển nên đành phải lén lút bới móc..." Thoáng dừng lại, cô bổ thêm một câu: "Một đám không làm được trò trống gì." Kiếp trước, theo như em gái Hạ Vũ của cô nói, thì dáng vẻ khiến người ta ghét cô nhất chính là vẻ mặt nhìn xuống từ trên cao này. Cô nhanh chóng thấy hiệu quả chọc giận người khác của mình.
Quả nhiên, người kia lập tức nhảy dựng lên: "Cô nói cái gì?!"
"À, không phải sao?"
"Diệp Tinh Lăng, côđắc ý cái gì chứ? Lần này Lục Đào cũng trúng tuyển, thành tích của cậu ấy xếp thứ ba cả khóa, hơn người xếp thứ 20 trong lớp là cô không biết bao nhiêu lần đâu!" Có người phun nước bọt về cô.
Lục Đào là bạn học của cô, lúc này cũng trong phòng học, đang khoanh tay nhìn cô.
Cô nhìn thẳng về phía Lục Đào: "Cậu làm?"
Lục Đào có gương mặt tuấn tú, mái tóc húi cua. Cậu ta mặc bộ quần áo bó sát, phối với một cái quần dài rộng thùng thình, trên tay và cổđeo rất nhiều vòng trang sức, có phong cách hip hop đường phố. Lúc này, cậu ta đang tùy ý dựa vào cạnh cửa phòng học, khiêu khích nhìn cô: "Là tôi đầu têu đấy, thì sao?"
"Giỏi lắm." Oan cóđầu nợ có chủ, côđột nhiên nở nụ cười: "Cậu cảm thấy bản thân rất giỏi phải không? Có dám đấu một trận với tôi không?"
"Đấu cái gì?" Dường như Lục Đào không ngờ cô cũng dám khiêu chiến với cậu ta, nên liền hứng thú hỏi.
"Các cậu nói tôi trúng MV là nhờ vào may mắn, nói kỹ năng nhảy của tôi không ra gì, vậy chúng ta đấu nhảy làđược." Hạ Lăng thản nhiên nói. Bị người ta bắt nạt đến mức này, nếu không ra tay thì chẳng phải từ nay về sau, ai cũng có thể giẫm đạp cô sao? Thế nên, dù cô không muốn gây chuyện thì lần này cũng phải đáp trả.
Lục Đào vàđám thực tập sinh xung quanh cứ như là nghe được chuyện gì buồn cười lắm. "Không lầm chứ? Chỉ bằng vào cô mà cũng muốn đấu nhảy với anh Lục? Anh Lục tiện tay nhường cô mấy chiêu thôi cô cũng đã bét nhè rồi! Ha ha ha…"
Nói xong, người kia liền cười ha hả.
Hạ Lăng vẫn bình tĩnh, nhìn thẳng về phía Lục Đào: "Không dám?"
Lục Đào cong khóe môi, đi vào từ ngoài cửa: "Có gì mà không dám? Cô chọn kiểu đấu, tôi theo."
"Đấu Airflare* cậu am hiểu nhất." Airflare là kiểu nhảy xoay tròn Thomas, độ khó khá cao, người luyện Hip hop thường thích khoe khoang. Không phải cô cốý tìm hiểu cậu ta am hiểu nhất cái gì, mà là ngày nào lên lớp cậu ta cũng khoác lác, không muốn biết cũng khó.
(*) Airflare (hay còn gọi làđá ngựa) là kiểu nhảy chuyển động nhào lộn, trong đó người biểu diễn xoay thân quanh trục dọc của cơ thể họ, đồng thời di chuyển trên một đường tròn dọc theo mặt phẳng song song với sàn nhà.
Lục Đào rất bất ngờ. Mấy người khác cũng hơi ngẩn ra.
"Cô không lầm chứ… Diệp Tinh Lăng, sở trường của nữ sinh như cô không phải là hip hop. Đừng nói là Airflare, chỉ riêng xoay bình thường thôi, cô có xoay nổi mấy lần không?" Có người bên cạnh Lục Đào nhìn cô nhưđang nhìn một kẻđần. "Chưa tập bao giờ thìđừng có cố. Đến lúc bị thương gãy xương thìđừng khóc chạy tới chỗ huấn luyện viên mách lẻo nhé."
Hạ Lăng vẫn nhìn Lục Đào: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm về tất cả hậu quả. Chúng ta đấu số vòng Airflare, xem ai xoay nhiều hơn. Nếu như cậu thua thì quỳ xuống xin lỗi tôi. Nếu tôi thua, tùy cậu xử trí."
"Quỳ xuống xin lỗi?" Lục Đào vốn còn hơi do dự, lập tức bật cười. "Diệp Tinh Lăng, trước đó tôi còn muốn khuyên cô bỏ cuộc, dù sao thì người chơi Airflare bị thương cũng rất nhiều, không cẩn thận một chút là cảđời tàn tật… Nhưng chính cô muốn tìm chết đấy nhé." Lục Đào vươn tay chỉ vào cô, thái độ kiêu ngạo: "Được, nếu tôi thua, tôi sẽ quỳ xuống xin lỗi cô. Còn nếu cô thua thì hãy cút khỏi trung tâm huấn luyện này ngay cho tôi!"
Hạ Lăng cười nhạt: "Được."
Lục Đào không ngờ ngay cảđiều kiện như vậy mà cô cũng đồng ý, thoáng sững ra. Phải biết rằng, một khi rời khỏi trung tâm huấn luyện Thiên Nghệ thì sẽ không bao giờ có cơ hội nhập học lại lần nữa. Chưa nói đến chuyện uổng phí một năm học tập vất vả, mà còn rất có thể sẽ không bước chân nổi vào giới văn nghệ sĩđược nữa. Nhưng đã nói đến nước này rồi, cậu ta cũng chỉ có thể hừ lạnh, quay đầu đi về phía phòng luyện nhảy.
Hạ Lăng lấy trang phục nhảy của mình rồi đuổi theo.
Trong phòng luyện này vẫn còn tốp năm tốp ba thực tập sinh đang luyện nhảy. Thấy đám người bọn họ tiến vào, nghe nói cóđấu nhảy, mọi người đều nhường phòng tập. Hạ Lăng thay quần áo xong thìđứng đối mặt với Lục Đào, khởi động mấy phút.
Người tụ tập xung quanh càng lúc càng nhiều. Hạ Lăng có thể nghe được bọn họ xì xào bàn tán…
"Người kia chính là Diệp Tinh Lăng à? Nghe nói là cái người trúng tuyển quay MV nhờ vận may đúng không?"
"Cô ta đấu Airflare với Lục Đào? Bịđiên hả? Lục Đào nhường cô ta 30 vòng thì cô ta cũng vẫn cứ thua."
"Đúng rồi, vậy chẳng phải là tìm cái chết sao? Trước khi được chọn vào trung tâm huấn luyện của chúng ta, nghe nói Lục Đào đã là quán quân cuộc thi hip hop cả nước rồi…"
"Đặt cược đặt cược…"