(* Phỏng ý theo lời thơ trong bài "Kim lũ y" (Áo tơ vàng) của Đỗ Thu Nương, bản dịch của Nguyễn Văn Chử)
Vẻ mặt Lệ Lôi buồn rười rượi.
Hạ Lăng mỉm cười nâng ly với anh: "Boss, đừng để ý những chuyện nhỏ nhặt này nữa. Tương lai quá xa vời, hôm nay có rượu thì hôm nay say đã."
Lệ Lôi nhìn cô, dần lấy lại vẻ lười biếng trước sau như một: "Hôm nay ư? Tiểu Lăng, em cũng không phải kiểu người hôm nay có rượu hôm nay say." Anh nâng ly rượu trong tay lên, khẽ cụng vào ly của cô, nửa thật nửa đùa nói: "Nếu em say thật thì chi bằng hoa đương đẹp hãy bẻ luôn, làm bạn gái của anh một lần nữa nhé?"
Có lẽ là do uống rượu nên gương mặt Hạ Lăng đỏ hây hây, ánh mắt long lanh: "Không, không... đâu dễ mà làm bạn trai của em như vậy được." Cô nhìn anh, vẫn giữ nụ cười trên môi: "Chờ anh dẹp yên dòng họ của anh đã rồi hẵng nói."
Cô cũng không muốn lần sau, lúc đang yêu đương lại bị chia tay một cách mù mờ như vậy nữa đâu.