Ngày nào Hàn Sâm cũng leo lên để hút trứng nhưng không hề chạm mặt sinh vật thần huyết về tổ, hắn đoán rằng cha mẹ của nó đã bị người ta giết rồi nên không thể quay về.
Nhưng để đảm bảo an toàn, lần nào hút trứng xong Hàn Sâm cũng quay về mỏm đá nơi Lâm Bắc Phong đang nghỉ chân chứ không ở lại chỗ cái tổ.
Lâm Bắc Phong cho rằng Hàn Sâm lên đó để tìm đường ra nên cũng không nghĩ nhiều, đợi tiếp hai ba ngày nữa, Lâm Bắc Phong nhìn xuống dưới, do có mây mù cản trở nên hắn ta không thể nhìn rõ đám Mãnh Duẫn Thú kia đã đi hay chưa.
"Anh Sâm, hay là chúng ta đi xuống một chút, xem đám Mãnh Duẫn Thú kia đi hay chưa nhé?"
Trên mỏm đá này ngày nóng đêm lạnh, Lâm Bắc Phong sắp không chịu nổi nữa rồi.
"Đợi thêm hai hôm nữa cho chắc, bây giờ mà xuống, nhỡ đâu đám Mãnh Duẫn Thú kia chưa đi, để chúng nhìn thấy chúng ta rồi bao vây thêm cả tuần nữa thì sao, chúng ta không có nhiều đồ ăn như thế đâu."
Gen của Hàn Sâm tiến hóa hơn Lâm Bắc Phong nhiều, thực ra tối hôm qua hắn đã nghe thấy tiếng bước chân bỏ đi của đám Mãnh Duẫn Thú kia rồi, nhưng còn chưa hút hết trứng nên đương nhiên là hắn không muốn đi.
Lâm Bắc Phong nghe xong cũng thấy có lý, bèn cắn răng cố chịu tiếp.
Nhưng qua hai ngày sau, Lâm Bắc Phong vẫn thấy Hàn Sâm tiếp tục leo lên trên, nơi có dây leo bao phủ chỉ to thế này đáng lẽ phải thăm dò xong từ lâu rồi chứ, sao ngày nào Hàn Sâm cũng phải leo lên trên làm gì.
"Chẳng lẽ có bí mật gì à?"
Lâm Bắc Phong thấy nghi nghi, nhưng hắn ta vẫn không nghĩ rằng trên đó thật sự có sinh vật cấp thần huyết, chỉ tò mò rốt cuộc Hàn Sâm leo lên đó làm gì mà thôi.
Lâm Bắc Phong không nhịn được nữa mà hỏi: "Tôi nói này anh Sâm, ngày nào anh cũng leo lên đó để làm gì thế?"
Hàn Sâm đáp: "Chẳng phải tôi đã nói với anh rồi à, bên trên có sinh vật cấp thần huyết, tôi lên đó làm thịt nó."
Lâm Bắc Phong không tin lời của Hàn Sâm, nhưng hắn lại rất muốn biết rốt cuộc Hàn Sâm đã làm gì, vì thế bèn thuận theo lời của Hàn Sâm mà nói: "Vậy anh cũng dẫn tôi lên ăn ké một chút được không?"
"Được chứ."
Hàn Sâm mỉm cười, lại bám lấy dây leo bò lên.
Lâm Bắc Phong cũng leo lên theo, nhưng thể lực của hắn ta không tốt, leo được một nửa thì không lên tiếp được, thế là bèn hét to với Hàn Sâm ở bên trên: "Anh Sâm, tôi không leo được nữa, rốt cuộc phải leo đến bao giờ thế?"
"Sắp tới rồi, anh cố thêm chút nữa, tôi lên trước rồi kéo anh lên."
Hàn Sâm nhanh chóng leo lên trên nhanh như một con thằn lằn.
Chẳng bao lâu sau, Lâm Bắc Phong nhìn thấy một nhánh mây được vứt từ trên xuống, hắn ta vội vàng buộc nó quanh người, mượn lực của Hàn Sâm mà leo lên trên.
Rốt cuộc cũng leo lên được mỏm đá, Lâm Bắc Phong mở to hai mắt nhìn quả trứng khổng lồ đó: "Trời ạ, trứng to thế này, lẽ nào là trứng của sinh vật cấp thần huyết thật ư?"
Hàn Sâm gật đầu đáp: "Đúng thế, đây là trứng của Bạo Phong Thần Điểu sinh vật cấp thần huyết."
"Đệch, là trứng cấp thần huyết thật, anh Sâm đỉnh thế."
Lâm Bắc Phong vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, xông về phía quả trứng, đấm một quyền làm vỏ trứng vỡ ra một mảng lớn, sau đó ghé miệng vào muốn hút chất lỏng bên trong.
Hắn ta thè lưỡi ra, nhưng đợi hồi lâu mà cũng không thấy chất lỏng nào chảy ra nên thấy buồn bực, lại đấm thêm mấy phát nữa khiến lỗ hổng đó to thêm.
"Lòng trứng đâu hết rồi?"
Hắn ta ngơ ngác nhìn vào bên trong, ruột trứng trống rỗng không có lấy một chút lòng trứng nào, chỉ còn mỗi lớp vỏ rỗng..
Hàn Sâm chớp mắt nói: "Uống hết rồi."
"Uống hết rồi?"
Lâm Bắc Phong ngơ ngẩn nhìn Hàn Sâm.
Hàn Sâm nhún vai nói: "Chẳng phải mấy hôm trước tôi đã nói với anh rồi sao, còn bảo anh cùng lên nữa, nhưng chính anh không chịu, tôi còn tưởng Lâm đại thiếu gia anh không thèm chứ."
Lâm Bắc Phong hận không thể đâm đầu vào vách núi chết quách cho rồi, mếu máo nói: "Anh Sâm, tôi đâu biết những gì anh nói đều là thật chứ, nếu như sớm biết ở đây có một quả trứng thần huyết to như thế thì cho dù liệt cả tứ chi thì tôi cũng dùng răng để bò lên cho bằng được."
"Có gì đâu mà buồn, nếu như anh muốn ăn thì đợi lần sau tìm thấy trứng thần huyết tôi lại gọi anh." Hàn Sâm mỉm cười vỗ vai Lâm Bắc Phong.
Lâm Bắc Phong buồn bực tới mức muốn hộc máu: "Anh Sâm, lần sau mà có chuyện tốt thế này nữa thì nhất định phải nhớ chừa phần cho tôi nhé, tiền không phải là vấn đề, anh muốn bao nhiêu cứ việc nói, tôi đảm bảo sẽ không nói nửa chữ 'không'."
"Được, lần sau mà có đồ tốt thì tôi nhất định sẽ gọi anh"
Hàn Sâm phí công tốn sức để đưa Lâm Bắc Phong lên đây chính là vì muốn nghe thấy câu này của Lâm Bắc Phong, kẻ lắm tiền nhiều của như hắn ta chắc chắn là một khách hàng tiềm năng.
Lâm Bắc Phong than thở một lúc, không cam lòng đập vỡ hết vỏ trứng, cho vào túi vải đeo lên lưng, nói là để thử hầm canh uống xem có thể lấy được điểm gen thần nào không.
Hàn Sâm cười thầm trong lòng: "Hầm canh? Anh nghĩ đây là xương heo à? Cho dù anh có hầm tám trăm năm thì cũng không được điểm gen nào đâu chứ đừng nói tới gen thần."
Khi hai người xuống núi, quả nhiên đám Mãnh Duẫn Thú kia đã đi, Hàn Sâm bèn đưa Lâm Bắc Phong về thành bảo hộ Cương Giáp.
Lúc sắp tới thành bảo hộ, Hàn Sâm mỉm cười nói với Lâm Bắc Phong: "Lâm thiếu gia, tiếng tăm của tôi trong thành bảo hộ không được tốt, vì thế tôi không đi cùng anh vào thành được, chúng ta gặp lại sau nhé."
Lâm Bắc Phong vội vàng vỗ ngực nói; "Anh Sâm, anh xem tôi là loại người gì thế? Chúng ta cùng chung hoạn nạn vào sinh ra tử với nhau, là anh em tốt đáng tin đến mức có thể giao mạng mình cho người kia, kẻ nào bất kính với anh Sâm cũng là bất kính với Lâm Bắc Phong tôi, tôi nhất định sẽ cho hắn ra bã."
"Được rồi, tôi còn có việc, hơn nữa tôi cũng không muốn rước phiền phức, anh tự đi đi."
Tất nhiên Hàn Sâm không tin kẻ bẻm mép như Lâm Bắc Phong, nên hắn phẩy tay đi vào thành trước.
Trứng Bạo Phong Thần Điểu giúp Hàn Sâm tăng thêm năm điểm gen thần, ít hơn dự tính của hắn, nhưng có thêm năm điểm này, Hàn Sâm đã có tổng cộng hơn mười tám điểm gen thần, cũng coi như thu hoạch lớn rồi.
Điều đáng tiếc duy nhất là xử trứng Bạo Phong Thần Điểu xong không nhận được thú hồn, nhưng đây cũng là chuyện thường, cho dù xử cả chục quả trứng cũng chưa chắc lấy được thú hồn, hai lần trước Hàn Sâm thật sự ăn may mà thôi.
Hàn Sâm vui vẻ trở lại phòng của mình, dịch chuyển ra khỏi vùng đất được thần bảo hộ, còn chưa đi tới trạm dịch chuyển đã bị một bóng dáng yểu điệu chặn đường.
"Khụ khụ, trạm trưởng Tần, trùng hợp quá nhỉ?"
Hàn Sâm thầm kêu khổ, lâu thế hắn không quay về, cộng thêm tâm trạng khá tốt nên quên luôn chuyện Tần Huyên, thật không ngờ cô nàng này vẫn còn chặn đường hắn ở đây.
"Đi theo tôi."
Tần Huyên lạnh lùng nói, đi thẳng tới phòng đấu tập. Lần trước bị Hàn Sâm đánh khiến cô không phục, kiểu gì cũng phải dạy dỗ hắn một lần cho sảng khoái, nếu không chẳng thể nuốt trôi cơn giận này được.