"Đi thì đi, chẳng lẽ tôi lại sợ con gái như cô chắc."
Hàn Sâm tự thầm nghĩ.
Hắn đã nghĩ kĩ rồi, dù có nhịn cỡ nào đi nữa thì Tần Huyên cũng sẽ không tha cho hắn, thế thì không cần nhường nữa làm gì, dù sao gần đây hắn cũng đã luyện Ác Quỷ Quấn Thân khá thành thạo, đúng lúc mượn Tần Huyên để luyện tập luôn.
Khi Hàn Sâm thay trang phục đấu tập xong và đứng trước mặt Tần huyên thì cô đã tung cước qua chẳng chút khách sáo.
Với kẻ rành đánh lén như Hàn Sâm, chỉ cần không để hắn có cơ hội đánh lén thì mấy chiêu của hắn cũng thành vô dụng, vì thế lần này Tần Huyên ra tay trước, hoàn toàn không cho hắn bất cứ một cơ hội nào.
Nhưng Tần Huyên vẫn mắc phải một sai lầm cực lớn, cô quá xem thường Hàn Sâm khi không hề coi hắn là đối thủ chân chính mà chỉ muốn dạy dỗ hắn một trận để hả giận, vì thế cô không dùng hết sức, thậm chỉ còn chưa tới nửa sức.
Trong mắt Tần Huyên, Hàn Sâm vẫn là tên cuồng mông vừa vô tri lại vô sỉ, là tên gà mờ mặc cho người ta bắt nạt trong thành bảo hộ Cương Giáp.
Tần Huyên cũng không thật sự muốn làm gì Hàn Sâm, nên vẫn khá nương tay.
Nhưng Tần Huyên đâu hay biết rằng, bây giờ Hàn Sâm đã có tới 18 điểm gen thần, còn tu luyện cả thuật Băng Cơ Ngọc Cốt, tuy rằng tố chất cơ thể vẫn không bằng cô nhưng cũng chẳng thua kém gì nhiều.
Đối mặt với một cước của Tần Huyên, Hàn Sâm không những không lùi mà còn tiến tới vị trí khiến cho Tần Huyên khó phát lực được, sau đó dùng tay kẹp lấy chân của Tần Huyên vặn một cái, ép cô xoay vòng ngã xuống đất.
Hàn Sâm lập tức thuần thục dùng cả tay chân, toàn thân đè lên người Tần Huyên, tựa như gông xiềng trói chặt tay chân của cô lại, khiến cô khó mà dùng sức.
Tần Huyên chủ quan khinh địch, không ngờ Hàn Sâm lại có thân thủ nhanh nhẹn đến vậy, tới khi cô bình tĩnh lại, muốn phản kích thì mới phát hiện mình không giãy ra được.
Tần Huyên vừa tức vừa thẹn, dùng sức gấp mấy lần hòng thoát ra, nhưng thủ pháp của Hàn Sâm quá xảo diệu, cô có sức nhưng không dùng được, nếu như cố cậy mạnh thì e là cánh tay sẽ bị trật khớp, thậm chí là gãy xương.
Tần Huyên bị Hàn Sâm đè dưới người, gương mặt đỏ bừng, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào, cô thật sự không thể ngờ lại có ngày mình bị Hàn Sâm chế phục chỉ trong vòng một chiêu. Vốn còn muốn dạy dỗ hắn một trận, kết quả chính bản thân lại thê thảm thế này, điều này khiến cô xấu hổ đến mức mặt mày nóng ran.
"Trạm trưởng Tần, thế này có tính là tôi thắng không?"
Trong lòng Hàn Sâm vô cùng sảng khoái: "Không ngờ môn võ của lão Quỷ kia lại hữu dụng thế, đến cả Tần Huyên cũng phải ngả mũ chào thua."
"Muốn thắng tôi á, cả đời này cậu cũng đừng có hòng."
Tần Huyên thẹn quá hóa giận, nào chịu nhận thua.
Nếu như đổi thành người khác thì cũng thôi, nhưng đây lại là tên cuồng mông bỉ ổi vô sỉ hạ lưu, làm sao Tần Huyên cô có thể nhận thua loại người này được.
Dưới cơn nóng giận, Tần Huyên hét lớn, trên người lóe kim quang, một thú hồn hình sư tử toàn thân vàng rực đột nhiên xông ra, hòa làm một thể với Tần Huyên, cơ thể của cô nhanh chóng phình to ra rồi biến thành một con sư tử hoàng kim hùng dũng cao hơn con người, lập tức hất bay Hàn Sâm.
Sư tử vàng do Tần Huyên biến thành tức giận gầm vang, sau đó bổ nhào về phía Hàn Sâm, cuốn theo một cơn kình phong sắc bén.
"Phạm quy, phạm quy rồi, chúng ta đã giao hẹn là không dùng thú hồn cơ mà."
Hàn Sâm vội vàng kêu lên.
Tần Huyên đột nhiên ngẩn ra, móng vuốt hoàng kim sắp đánh lên người Hàn Sâm cũng dừng lại, đúng là lần trước cô đã nói không dùng thú hồn, nhưng khi nãy giận quá mất khôn, cô nào nhớ đến chuyện này.
"Được, tôi không dùng thú hồn nữa."
Tần Huyên xấu hổ không thôi, thu hồi thú hồn rồi tung nắm đấm về phía Hàn Sâm.
Dù sao thì Hàn Sâm vẫn còn non tay, Ác Quỷ Quấn Thân cũng chỉ mới tu luyện gần đây, tố chất cơ thể và kinh nghiệm cận chiến đều không bằng Tần Huyên, sau khi liều mạng đỡ được hai mươi chiêu thì vẫn bị cô đánh ngã ra đất.
Tần Huyên cũng chẳng nói gì thêm, lạnh mặt xoay người bỏ đi.
Thực ra là do Tần Huyên thấy mất mặt, lúc nãy nếu không dùng thú hồn thì cô không thể thoát ra khỏi gọng kìm của Hàn Sâm được, lúc đó cô cũng đã thua rồi. Nên chính bản thân Tần Huyên cũng cảm thấy mình thắng không vẻ vang gì, đánh ngã Hàn Sâm xong cũng không còn tâm trạng để nói gì nữa.
"Vẫn không được, mức độ tiến hóa của cơ thể, kỹ thuật lẫn kinh nghiệm cận chiến của mình đều kém xa Tần Huyên."
Tuy rằng Hàn Sâm biết hắn không thể đuổi kịp người đứng đầu thành bảo hộ Cương Giáp như Tần Huyên chỉ trong thời gian nhanh như thế được, nhưng đến ba mươi chiêu của cô mà cũng không đỡ nổi vẫn khiến hắn thấy thất vọng.
Sau khi tắm xong, gương mặt của Tần Huyên vẫn còn hồng, bị kẻ mà mình nhận định là biến thái cuồng mông ép đến mức này khiến cô thấy xấu hổ không thôi.
"Không đúng, tuy kỹ thuật khóa của cậu ta không tồi nhưng nếu không có sức mạnh nhất định thì đâu thể khóa chặt khiến mình không nhúc nhích được như thế, tố chất thân thể của cậu ta cao đến vậy ư?"
Tần Huyên đột nhiên nghĩ tới vấn đề này, vội vàng lấy số liệu ghi nhận được từ trang phục đấu tập của Hàn Sâm ra xem.
Xem xong, Tần Huyên cắn chặt môi, mắng to: "Tố chất thân thể của tên chết giẫm ấy lại cao đến thế, chắc là max gen biến dị rồi, thế mà cứ giả vờ giả vịt, hại mình mất mặt như thế. Tên cuồng mông kia, cứ đợi đấy mà xem, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho tên khốn nhà cậu đâu."
Từ sau lần đó, mỗi khi Hàn Sâm ra vào trạm dịch chuyển, Tần Huyên đều gọi hắn vào phòng đấu tập để tương cho một trận, gần như không thoát lượt nào.
Lần nào Hàn Sâm cũng mỉm cười, mấy kỹ xảo bắt khóa như Ác Quỷ Quấn Thân này cần nhất là thực chiến, có một đối thủ lợi hại như Tần Huyên cho hắn luyện tập miễn phí, khiến cho kỹ thuật và kinh nghiệm chiến đấu của Hàn Sâm tăng vọt, hắn vui vẻ chịu đựng, chịu chút đau khổ da thịt có đáng là gì.
Nếu như không có Tần Huyên, Hàn Sâm chỉ có thể rèn giũa thông qua những cuộc chiến sinh tử với kẻ thù, nguy hiểm hơn khi đấu với cô nhiều, lỡ như có bất trắc gì thì đến cái mạng nhỏ này cũng đi tong luôn ấy chứ.
Hắn còn âm thầm gia tăng tần suất ra vào trạm dịch chuyển để được luyện tập với Tần Huyên thêm mấy lần nữa, cơ hội tốt thế này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Đương nhiên, Hàn Sâm sẽ không để Tần Huyên nhìn ra hắn cố ý lợi dụng cô để luyện công, lần nào cũng tìm cách để chọc giận khiến cô nổi trận lôi đình, lần sau lại tiếp tục kéo hắn tới phòng đấu tập.
Tần Huyên dạy dỗ Hàn Sâm rất nhiều lần, nhưng hoàn toàn không có cảm giác hả giận, mỗi lần nhìn thấy gương mặt tươi cười của hắn là lửa giận trong lòng cô lại bùng lên, lần nào gặp cũng phải lôi hắn đến phòng đấu tập tương cho một trận. Đây gần như đã trở thành một thói quen, mấy ngày không đánh một trận với Hàn Sâm thì cô lại thấy bứt rứt khó chịu.