"Chuyện này…" Trưởng khoa Từ lộ vẻ khó xử, hoặc nói đúng hơn là không dám nói.
"Ông không cần kiêng dè gì cả. Tôi cũng là bác sĩ, ông không lừa được tôi đâu. Tôi thấy Tần Sở vẫn còn đang truyền máu và thở ô xi, viên đạn kia vẫn chưa lấy ra sao?" Hoắc Miên suy đoán.
Trưởng khoa Từ gật đầu: "Bác sĩ Hoắc, xin lỗi cô, hôm qua chúng tôi đã cố gắng hết sức. Cũng may vết dao kia không tính là trí mạng, nếu không thì hôm qua cũng chẳng thể cứu nổi anh ấy. Hiện giờ cái khó là viên đạn cạnh trái tim của anh ấy. Vị trí viên đạn quá nhạy cảm, cách trái tim chưa đến một centimet, rất khó phẫu thuật. Không cần tôi phải nói khó thế nào, có lẽ cô cũng hiểu được… Nhưng nếu gắp ra muộn, thì lúc nào cũng có nguy cơ nhiễm trùng… Vì vậy, chúng ta cần phẫu thuật lần hai để gắp viên đạn ra trong vòng bốn mươi tám tiếng."
"Tỷ lệ thành công khoảng bao nhiêu?" Hoắc Miên tỉnh táo hỏi.
"Chưa đến 20% chăng?" Trưởng khoa Từ liếc nhìn Hoắc Miên, thấp giọng nói.