Gã mặt sẹo vừa dứt lời, thì đầu bên kia có người nghe máy…
"A lô?" Đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc của Tần Sở.
Vào lúc này nghe thấy giọng của Tần Sở, bỗng nhiên Hoắc Miên rất muốn khóc… Nhưng cô không nói gì, dù chỉ là một chữ. Vì qua lời của lũ bắt cóc, cô đã nghe ra được họ không cần tiền chuộc mà chỉ cần tính mạng của cô, bây giờ họ muốn cô gọi cho Tần Sở, chỉ có một mục đích duy nhất, đó là giết cả Tần Sở. Bản thân cô bị bắt rồi thì thôi, nhưng cô nhất định không thể liên lụy đến Tần đại nhân…
"Nói đi." Gã mặt sẹo trừng mắt quát lên.
Tim của Tần Sở ở đầu đây bên kia đã treo lên đến tận cổ…
"Tiểu Miên, là em à?" Anh dịu dàng hỏi, thầm muốn xác nhận rằng bây giờ cô còn sống.
Hoắc Miên cắn chặt môi, không nói lời nào, vì nếu cô lên tiếng thì chắc chắn Tần Sở sẽ tới.
"Con điếm này… Nói đi!" Gã mặt sẹo tát mạnh Hoắc Miên một cái.