"Có phải cậu sợ tôi lấy tiền xong rồi không thực hiện lời hứa không? Cậu yên tâm đi, chuyện tôi hứa thì tôi nhất định sẽ làm được." Hoắc Miên lo lắng giải thích.
"Không phải, không phải là vấn đề của em, mà là vấn đề của anh. Nói chung là… thật xin lỗi, sau này anh không còn mặt mũi gặp em nữa rồi." Nói xong, không đợi Hoắc Miên trả lời, Ngụy Đông liền cúp điện thoại.
Hoắc Miên cảm thấy trời lại sụp xuống rồi, khó lắm mới mượn được ba trăm nghìn tệ, bây giờ lại bị xôi hỏng bỏng không.
Cô thật sự muốn khóc…
Nhưng Chí Tân vẫn còn ở phòng phẫu thuật VIP chờ cô.
Cuối cùng cô nghĩ, nếu không thìđi tìm truyền thông nhờ giúp đỡ. Dù cho bị mọi người cười nhạo, cô cũng không đểý nhiều như vậy, giữđược mạng của Chí Tân quan trọng hơn.
Cô cầm điện thoại, vừa định tra sốđiện thoại của truyền thông thì nhận được cuộc gọi của y tá bệnh viện.
"Đàn chị, chị mau tới một chuyến, tình huống em trai chị không tốt lắm."
"Được, chị lập tức tới ngay."
Nửa tiếng sau, bên ngoài phòng VIP bệnh viện Số 1.
"Loại tình huống này thật hiếm thấy, bệnh nhân không kéo dài nổi nữa rồi, tôi đề nghị lập tức phẫu thuật. Cóđiều, tôi không có chút tự tin nào. Hoắc Miên, tôi nghe viện trưởng nói cô quen bác sĩ Tần, giáo sư hợp tác lần phẫu thuật trước. Tôi đề nghị cô tìm bác sĩ Tần phẫu thuật, anh ta sẽ xử lý tốt ca phẫu thuật này. Chắc là cô cũng không mong muốn thấy em trai mình có di chứng gìđó. Mạng người quan trọng, cô nghĩ sao?"
"Để tôi suy nghĩ lại."
"Cô không có thời gian suy nghĩ, bây giờ bệnh nhân bị xuất huyết não, còn kéo dài thì sẽ chết não."
"Được, các anh chờ tôi, tôi phải ra ngoài một lát."
Cuối cùng, tình yêu với Chí Tân chiến thắng tất cả lý trí. Dù cho bị Tần Sở cười nhạo hay bị làm khó dễ thì Hoắc Miên cũng muốn thử một lần, vì người em trai cô yêu thương nhất.
Tổng bộ tập đoàn Tần Thị.
"Tổng giám đốc Tần, có một cô gái muốn gặp ngài, cô ta nói cô ta họ Hoắc." Tiếp tân gọi điện thoại tới.
"Để côấy lên." Tần Sở nghĩ, ngoại trừ Hoắc Miên thì anh không còn biết người phụ nữ họ Hoắc thứ hai nào nữa.
Năm phút sau, Hoắc Miên gõ cửa phòng làm việc.
"Vào đi."
Hoắc Miên mở cửa đi vào. Tần Sởđứng trước cửa sổ sát đất, trong chớp mắt xoay người, ánh mắt anh mang theo sự dịu dàng vô tận.
Hình như chỉ khi nhìn Hoắc Miên thì Tần Sở mới cóánh mắt như thế.
"Em đãđến rồi."
"Tôi tới tìm anh là có việc gấp."
"Em nói đi."
Hoắc Miên hơi do dự nhìn Tần Sở, từ từ nói: "Em trai tôi xảy ra tai nạn xe cộ, đang cấp cứu ở bệnh viện chúng tôi. Bởi vì trong đầu em ấy bị xuất huyết não, cho nên độ khó phẫu thuật rất lớn, cần phẫu thuật điều trị hai lần. Bác sĩ trong bệnh việc không nắm chắc, viện trưởng tìm tôi đề cử anh làm bác sĩ mổ chính. Còn nữa…"
"Nói hết đi." Tần Sở nhìn Hoắc Miên.
"Còn nữa, tiền phẫu thuật là ba trăm nghìn tệ. Dù anh có tới phẫu thuật, thì cũng cần phải trả tiền thiết bị và thuốc. Tôi không có tiền, anh có thể cho tôi mượn một ít tiền không?"
Hoắc Miên cắn môi, cực kỳ khó khăn nói ra hai yêu cầu.
Cô cho rằng Tần Sở sẽ châm chọc khiêu khích cô, xem chuyện cười của cô, thậm chí bắt cô quỳ xuống.
Dù sao thì bảy năm trước, chính côđã chủđộng bỏ rơi anh, lại còn tuyên bố trước thầy trò toàn trường trong buổi lễ tốt nghiệp rằng cô và Tần Sở chỉ là tình cảm bạn bè chung lớp, làm cho Tần Sở vô cùng đau lòng nên mới bỏđi nước ngoài.
Cô cho rằng bây giờ anh bắt được cơ hội trả thù cô.
Nhưng không ngờ sau khi nghe xong, Tần Sở chỉ nói một câu: "Được, không thành vấn đề."
"Thật sao?" Hoắc Miên khó tin.
Thật ra Tần Sởđã sớm biết chuyện của em trai Hoắc Miên. E rằng cô còn chưa biết mọi hành động của côđều bị anh chúý. Sau lần Lưu Tư Dĩnh gửi tin nhắn Wechat cho anh, anh đã cốýđiều tra nhật ký cuộc gọi giữa cô và Ngụy Đông, vì vậy anh mới ra lệnh cấm với công ty Thép kết cấu Đại Thành. Khi Hoắc Miên nói chuyện này, anh không hề bất ngờ, thậm chí còn cảm thấy đây là một cơ hội.
"Anh có thể tự mình làm phẫu thuật cho em trai của em, cũng có thể cho em ba trăm nghìn, thế nhưng…" Nói đến đây, Tần Sở dừng lại.
Hoắc Miên hơi thất vọng, cô biết anh sẽ cóđiều kiện, sẽ không có chuyện giúp cô không công.
"Em phải kết hôn với anh."
"Cái gì?" Hoắc Miên hơi ngơ ngẩn.
Là bước ngoặt gìđây? Sao anh có thể nhắc tới kết hôn chứ?
"Kết hôn với anh, anh sẽ giúp em, bằng không… không bàn nữa." Giọng điệu của Tần Sở cực kỳ kiên quyết.