Hoắc Miên hơi do dự rồi gật đầu, cô biết chuyện này không gạt được viện trưởng.
"Vâng, trước kia chúng tôi có quen nhau." Hoắc Miên nói giảm nói tránh.
"Vậy thì dễ rồi. Nếu hai người là bạn bè thì tôi đề nghị cô mời bác sĩ Tần phẫu thuật cho em trai cô. Cậu ta là bác sĩ học viện y Harvard, là một chuyên gia cực kì uy tín về ngoại thần kinh. Cô cũng thấy được lần trước cậu ta phẫu thuật cho lãnh đạo rồi. Nếu cậu ta có thểđồng ýđến làm mổ chính, lại có thêm bệnh viện chúng ta mổ phụ, thì xác suất thành công sẽ tăng rất nhiều. Cô thấy sao?"
"Vâng, tôi sẽ cân nhắc, cảm ơn viện trưởng đã nhắc nhở."
Nói xong, Hoắc Miên xoay người rời khỏi văn phòng viện trưởng… Lúc này, tâm trạng của cô vô cùng phức tạp.
Muốn cô mở miệng cầu xin Tần Sở sao? Chuyện này còn khó chịu hơn cả giết cô. Hay là cứ chuẩn bị tiền trước đã, dù sao thì ba trăm nghìn tệ không phải là một con số nhỏ.
Lúc Hoắc Miên đi vào phòng bệnh, Dương Mỹ Dung đã tỉnh lại, cảm xúc của bà vẫn còn rất tệ.
"Mẹ, con có chuyện muốn bàn với mẹ." Hoắc Miên nhẹ giọng nói.
Dương Mỹ Dung quay đầu sang chỗ khác, sắc mặt tái nhợt, không lên tiếng trả lời.
"Con vừa lên phòng làm việc của viện trưởng hỏi thăm tình huống của Chí Tân. Viện trưởng đề nghị phẫu thuật lần thứ hai cho Chí Tân, cóđiều phí phẫu thuật rất đắt, cần ba trăm nghìn tệ."
"Dù có bán nhà cũng phải cứu Chí Tân, tiền nong có là gì chứ?"Dương Mỹ Dung trừng Hoắc Miên, hung hăng nói.
Hoắc Miên gật đầu: "Con cũng cóý này. Vì cứu Chí Tân, con sẽ không tiếc bất cứ giá nào. Mẹ, mẹ phải chăm sóc thật tốt bản thân, chuyện còn lại cứđể con, bây giờ con đi chuẩn bị tiền trước đã."
"Có thể bán nhà, sau đó chúng ta đi thuê nhàở." Dương Mỹ Dung cúi đầu, buồn bực nói.
"Bây giờ bán nhà cũng không kịp, vài ngày nữa phải làm ca phẫu thuật thứ hai rồi. Con sẽ nghĩ cách, mẹ cứ dưỡng bệnh thật tốt đi."
Nói xong, Hoắc Miên quay ra khỏi phòng bệnh.
Cô thở dài, cố gắng để bản thân mình tỉnh táo lại, sau đó lấy điện thoại ra, mở danh bạ lên lướt một lượt xem có ai có thể giúp cô trong giây phút mấu chốt này không.
Trong lúc này, cô chợt nghĩđến một người, là Ninh Trí Viễn.
Không phải là cô muốn mượn tiền Ninh Trí Viễn, mà là cô nhớ tới số tiền sáu mươi nghìn tệ cô góp vào mua nhà với anh ta.
Tiền lương của cô không cao, sáu mươi nghìn tệ là số tiền vừa đi làm chính vừa đi làm thêm tích cóp được, cũng không dễ dàng gì.
Cô muốn hỏi Ninh Trí Viễn có thể trả lại số tiền đó cho côđược không.
Nghĩ vậy cô liền đi đến căn nhà Ninh Trí Viễn mới mua.
Côđã tới chỗ này vài lần, vốn định cưới xong thì chuyển vềđây ở. Sau này bọn họ chia tay, cô cũng chẳng đến đây làm gì nữa.
Nơi đây là một tòa nhà cao ba mươi ba tầng, nằm cạnh vành đai ba, giao thông rất tiện lợi.
Nhà của Ninh Trí Viễn ở tầng chín, Hoắc Miên đi thang máy lên thẳng tầng chín, nhà số 902.
Hoắc Miên vừa định gõ cửa thì thấy cửa phòng chỉ khép hờ.
Cô từ từ mở cửa ra, chưa đi vào đã thấy ở cửa ra vào cóđặt một đôi giày cao gót nữ màu tím, nhìn rất cuốn hút.
Sau đó, trong phòng ngủ vang lên những tiếng mập mờ.
"Ấy, anh còn chưa tắm, đi nhanh đi, bẩn chết mất."
"Không vội, đợi xong chuyện rồi tắm." Lúc này, giọng điệu Ninh Trí Viễn mang theo vẻđùa giỡn.
Hoắc Miên thầm nghĩ mình đến không đúng lúc lắm, không nên lên tiếng thì hơn.
Cô vừa định quay người đi thì lại không cẩn thận chạm phải một đôi giày trên kệ, tạo nên tiếng vang khá lớn.
"Ai vậy?" Ninh Trí Viễn lập tức đi ra khỏi phòng ngủ nhìn.
Lúc thấy Hoắc Miên, anh ta ngạc nhiên, sau đó là xấu hổ: "Em… Sao em lại đến đây?"
Hoắc Miên thấy Ninh Trí Viễn chỉ mặc một chiếc quần tam giác thì lập tức quay đầu sang chỗ khác, nói: "Trong nhà tôi xảy ra chuyện, cần tiền. Tôi muốn hỏi anh có thể trả cho tôi số tiền đặt cọc nhà kia không?"