"Được, côđến đây điền tờ khai đi." Cảnh sát dẫn Hoắc Miên sang một bên đểđiền tờ khai.
Tần Sở im lặng, không biết trong lòng đang suy nghĩđiều gì.
"Sao thế? Ngạc nhiên lắm đúng không? Tôi cũng không ngờ là trùng hợp như vậy, bắt khách làng chơi về, trong đó có bạn trai hiện giờ của Hoắc Miên."
"Bọn họ chia tay rồi." Tần Sở bình tĩnh nói.
"Ha ha, cậu cũng biết à, tin tức nhanh quáđấy."Cao Nhiên cười nói.
Tần Sở không nói thêm gì nữa, tầm mắt anh không hề rời khỏi người Hoắc Miên.
Hoắc Miên nộp hai nghìn tệ tiền bảo lãnh, rồi lại thở dài.
Khó lắm mới có nổi hai nghìn tệđể quay vòng tài chính, bây giờ lại như nước dội lá khoai rồi, may là còn vài hôm nữa làđến ngày lĩnh lương, nếu không thì không sống nổi mất.
Lúc Hoắc Miên nộp xong tiền, Ninh Trí Viễn chưa tỉnh rượu, vẫn còn mê man, trên quần áo có dính vết son môi.
Ninh Trí Viễn và Hà Mạn ở bên nhau, Hoắc Miên có thể hiểu là vì anh ta hờn dỗi, hoặc là vì anh ta không cam lòng.
Còn chuyện anh ta đi chơi gái thì cô thật sự không ngờ tới, dù sao bình thường anh ta luôn mang vẻ là một người đàn ông hòa nhã.
"Cô có thể dẫn anh ta đi, về nhà thì giáo dục thật tốt vào, có bạn gái xinh đẹp như vậy mà còn lêu lổng làm gì nữa, đúng là có phúc mà không biết hưởng." Cậu cảnh sát lải nhải.
Hoắc Miên xấu hổ gật đầu, sau đó dùng sức dìu Ninh Trí Viễn đi ra ngoài.
Thấy Hoắc Miên dìu Ninh Trí Viễn say khướt ra ngoài, Tần Sở lập tức không bình tĩnh nổi nữa.
"Để anh làm." Nói xong, không đợi Hoắc Miên nói gì, Tần Sở liền vác Ninh Trí Viễn lên.
"Tại sao anh lại ởđây?"
Thấy Tần Sở, Hoắc Miên cực kì ngạc nhiên.
"Đừng nói là anh cũng là… khách làng chơi bị bắt đấy nhé?" Sắc mặt Hoắc Miên dần dần tái đi.
Nếu nói Ninh Trí Viễn đi chơi gái chỉ làm cô thất vọng, Tần Sở màđi chơi gái sẽ làm côđau lòng muốn chết mất.
"Em đang đùa đấy à?" Tần Sở sầm mặt xuống nhìn Hoắc Miên.
Lúc này, Cao Nhiên cũng đi tới hòa giải: "Là tôi gọi điện thoại cho A Sở, để cậu ấy đến xem nhân phẩm bạn trai mới của bạn gái cũ cậu ấy."
Nhìn thấy Cao Nhiên, sau đó nhìn thấy đồng phục cảnh sát trên người anh ta, Hoắc Miên lập tức hiểu ra.
Sau đó, cô cười trào phúng: "Anh đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi."
"Ấy, cô nói gì vậy?" Cao Nhiên tỏ vẻ oan ức.
Không đợi anh ta nói xong, Hoắc Miên đã quay người đi, nhìn có vẻ như rất tức giận.
Tần Sở kéo theo Ninh Trí Viễn đi ra ngoài.
"Tư duy hai người này thật quái dị, không biết là tôi đang cốý làm việc tốt sao?" Cao Nhiên sờ cằm lẩm bẩm.
Sau khi ra ngoài, Hoắc Miên quay đầu lại: "Được rồi, giao người cho tôi."
"Em định làm gì? Định dẫn anh ta về nhà em à?"
"Nếu không thì sao? Tôi còn có thểđưa anh ta đi đâu chứ?" Hoắc Miên hỏi lại.
"Không được, anh không đồng ý." Tần Sở sầm mặt nói.
Hoắc Miên cảm thấy khó hiểu: "Tần Sở, anh có tư cách gìđể phản đối chứ? Anh và tôi không có quan hệ gì, hơn nữa tôi đến đây để nộp tiền bảo lãnh cho Ninh Trí Viễn, anh ta là bạn tôi."
"Đừng nói nữa, anh sẽ thu xếp cho anh ta." Nói xong, Tần Sở không quan tâm gì nữa, kéo Ninh Trí Viễn vào trong xe của mình.
"Này, anh định dẫn anh ta đi đâu?" Hoắc Miên lo lắng nói.
"Làm thức ăn cho cá mập, lấp biển!" Nói xong, Tần Sở lái xe đi nhanh như chớp.