"Ừ, tôi phải cảm ơn cô Nguyễn thật đấy, nếu không… đúng là rất khó để tôi có thể gặp được em gái Tiểu Miên của mình."
Nguyễn Thanh Thanh chầm chậm đi đến trước mặt Hoắc Miên, vươn tay, chầm chậm nâng cằm của cô lên, sau đó cẩn thận chạm vào.
"Thật ra, tôi rất tò mò… Trước kia tôi đã thấy rất nhiều ảnh của cô ta, cũng nhìn rất kĩ, rất lâu, dù có nhìn kiểu gì thì cũng chẳng thấy đây là một người đẹp, cô ta cũng không phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ chung của các anh… Nhưng cô ta lại quyến rũ được kha khá đàn ông đấy, nào là anh, Tô Ngự, Tần Sở… ai cũng như bị đần vậy… Cho nên tôi nghĩ, khi nào gặp trực tiếp được Hoắc Miên thì phải nhìn thật kĩ xem, cô ta xuất sắc chỗ nào? Đặc biệt ở khuôn mặt hay vóc dáng… Nhưng mà… tôi thật sự rất thất vọng, cô ta không xinh đẹp, ngực cũng không lớn như tôi…"
"Ừ, nhưng cô ấy không phải là gái điếm, còn cô thì đúng là gái điếm đấy…"