"Hoắc Miên, cô đừng sốt ruột, hai đứa bé rất ổn, không bị thương, rất an toàn." Hoắc Nghiên Nghiên lập tức an ủi cô.
"Hai đứa bị nhốt ở đâu?"
"Ngay chỗ nhà xưởng bị bỏ hoang bên kia."
"Thế… đây là ở đâu?"
"Chuyện này, tôi cũng không rõ, lúc tôi đến đây đã bị người ta bịt mắt dẫn vào. Tôi cảm thấy, có khả năng là Tự Dật cũng đề phòng cả tôi."
Hoắc Miên nghe xong lời của Hoắc Nghiên Nghiên, khẽ gật đầu.
"Cô ổn chứ? Sắc mặt cô rất tệ…"
"Tôi không sao… chỉ cần con tôi không có việc gì là tốt rồi, những chuyện khác đều không đáng lo."
"Cô đừng sợ, tôi sẽ tìm cơ hội nghĩ cách để cứu con cô ra." Hoắc Nghiên Nghiên kéo tay Hoắc Miên, chân thành nói.
"Cảm ơn cô, Nghiên Nghiên." Lúc này Hoắc Miên đang thật sự rất cảm kích.