"Dẫn vào." Hoắc Tư Dật rục rịch, tựa như gã đã chờ đợi giây phút này rất lâu rồi.
Lúc Hoắc Miên bị áp giải vào, cô còn đeo bịt mắt, từ khi lên xe van đã bị người ta chặn miệng, rồi bịt mắt.
Xem ra, tác phong làm việc của Hoắc Tư Dật đúng là đã cẩn thận hơn nhiều.
Sau đó rẽ bảy bảy bốn chín lần, đi qua rất nhiều nơi, giống như đã đi vào rất nhiều con đường mới tới được đích.
Hoắc Miên sắp bị xóc nảy đến say xe rồi.
Vì lúc cô xuống máy bay còn chưa kịp thay quần áo, nên Hoắc Miên vẫn còn mặc đồ hè ở bên Hawaii, một chiếc áo sơ mi dài tay màu xanh nhạt, phía dưới là một chiếc váy chữ A dài quá đầu gối.
Cách phối đồ rất tao nhã, trên tay sạch nhẵn, không có bất kỳ trang sức châu báu nào.
Thật ra Hoắc Miên là một người rất khiêm tốn, là người không thích khoe khoang bản thân, đi ở trên đường cũng sẽ không mặc một đồ hàng hiệu.
Lại càng không có nhiều người nghĩ cô chính là tổng giám đốc trẻ tuổi đã hô gió gọi mưa ba năm qua ở GK.