Hoắc Miên chạy về chỗ lối ra ngược lại với Tô Ngự.
Đợi đến lúc Tô Ngự dẫn theo bác sĩ quay về thì đã không thấy Hoắc Miên đâu nữa...
Lúc này anh ta trợn tròn mắt, mới biết là mình trúng kế rồi.
Anh ta lập tức cầm điện thoại lên gọi cho Tần Sở.
"Tần Sở..."
"Anh nói đi."
"Hoắc Miên cô ấy..." Lần đầu tiên Tô Ngự cảm thấy hổ thẹn, không dám nói thẳng.
"Tiểu Miên làm sao vậy?" Nghe Tô Ngự nói chuyện ấp a ấp úng, Tần Sở càng căng thẳng muốn chết.
"Cô ấy vừa giả bộ ngất xỉu, tôi sợ hãi chạy đi tìm bác sĩ, lúc trở về liền không thấy cô ấy đâu rồi." Tô Ngự sốt ruột nói,
"Không thấy đâu? Làm sao có thể? Vậy anh có nghe thấy cô ấy nhận được cuộc điện thoại khả nghi nào không?" Tần Sở nghi ngờ là Hoắc Tư Dật tìm Hoắc Miên rồi.
"Không có cuộc điện thoại nào... Tuy nhiên..."
"Tuy nhiên làm sao?"