"Thì ra đây chính là con của con khốn Hoắc Miên kia sao... Quả nhiên thấp hèn y hệt như mẹ chúng nó vậy." Hoắc Tư Dật lạnh lùng liếc qua cặp sinh đôi.
"Đại ca... Bây giờ có cần giết bọn chúng không?" Tên đàn em làm động tác cắt cổ.
"Cậu là lợn à? Nếu như bây giờ giết bọn chúng thì sao lấy tiền chuộc được?" Hoắc Tư Dật trừng mắt nhìn cấp dưới.
"Vậy bây giờ nên xử lý như thế nào với hai con nhóc này đây?"
"Nhốt vào nhà kho trước đi, cho ăn cơm uống nước bình thường, để tôi suy nghĩ thật kĩ xem, một lát nữa sẽ gọi điện thoại cho Hoắc Miên, ha ha." Nói xong, Hoắc Tư Dật cười lạnh xoay người rời đi.
Qua một lúc sau, hiệu quả của thuốc dần hết, cặp sinh đôi mơ màng tỉnh lại: "Ôi trời ơi… đây là nơi quỷ quái gì vậy?" Sau khi Đậu Đinh mở mắt ra thì hơi há hốc mồm. Lúc này Bố Đinh cũng mơ màng bò dậy.