Chương 1: Quả Trứng Kỳ Lạ
Ellen Joe đứng nhìn chằm chằm vào thứ trước mặt mình—một quả trứng lớn màu xanh nhạt, hơi rung rung trên mặt đất. Gió biển thổi nhẹ qua bãi cát, làm cho mọi thứ càng trở nên kỳ lạ hơn.
"…Cái này là gì?" Ellen Joe hỏi, giọng pha chút mệt mỏi lẫn bối rối.
Ryuu Kaze đứng bên cạnh, khoanh tay lại. Đuôi cá sấu trắng của anh khẽ động đậy khi nhìn quả trứng đang rung lắc. "Nhìn là biết trứng rồi còn gì."
"Ta biết nó là trứng, nhưng tại sao nó lại ở đây?" Ellen Joe cau mày. "Và quan trọng hơn, tại sao nó lại có cảm giác… quen thuộc vậy chứ?"
Quả trứng rung mạnh hơn, rồi bắt đầu phát ra tiếng cạch cạch nhỏ. Một vết nứt hiện lên trên vỏ. Ellen Joe lùi lại một bước, tay đặt lên chuôi kiếm theo phản xạ.
Ryuu Kaze nghiêng đầu, ánh mắt đầy thích thú. "Có vẻ sắp nở rồi."
Ellen Joe chưa kịp phản ứng thì RẮC!—một mảnh vỏ lớn bung ra, rồi một cái tay bé xíu thò ra ngoài. Một lát sau, một sinh vật nhỏ nhắn từ từ ngoi lên, mái tóc bù xù đen nhánh, đôi mắt lấp lánh như trời đêm. Cậu nhóc loạng choạng bò ra khỏi vỏ trứng, miệng nhai nhóp nhép một mảnh vỏ như thể đó là bánh quy.
Ellen Joe chết lặng. "…Cái quái gì đây?"
Ryuu Kaze ngồi xuống, nhìn cậu nhóc bé tí trước mặt. "Ồ, có vẻ là con của em rồi đó, Ellen."
"...CÁI GÌ?"
Cậu bé nhỏ nhắn chớp mắt, nhai xong miếng vỏ trứng rồi ngước nhìn Ellen Joe. Sau vài giây, cậu cười toe toét, lao đến ôm chặt lấy chân cô.
"Mẹ~~!"
Ellen Joe: "..."
Ryuu Kaze: "Pfft—"
Và đó là cách Kouki ra đời—từ một quả trứng kỳ lạ, ngay giữa bãi cát, với một bà mẹ vừa bối rối vừa bất lực, và một ông bố nuông chiều hơn mức cần thiết.
(—Còn tiếp—)
Chương 2: Rắc RốiChương 25: Hối Lộ Vợ Thành Công!?
Ryuu Kaze Vẫn Không Bỏ Cuộc
Sau khi bị phát hiện giấu video vào cái quạt, Ryuu Kaze bị ăn một trận đòn trời giáng từ Ellen Joe.
Nhưng hắn vẫn không chịu từ bỏ.
Hắn muốn giữ lại "kỷ niệm trọng đại" này bằng mọi giá.
Kế Hoạch Hối Lộ
Ryuu Kaze ngồi trong góc nhà, ôm đầu suy nghĩ.
"Làm sao để vợ tha thứ đây?"
Rồi hắn chợt nhớ ra một thứ.
KẸO.
Ellen Joe Và Cơn Nghiện Kẹo
Từ khi sinh Kouki, Ellen Joe bắt đầu thích ăn đồ ngọt nhiều hơn.
Nhất là kẹo.
Ryuu Kaze đã từng thấy Ellen Joe trữ một đống kẹo trong tủ bí mật.
Hắn nở nụ cười nham hiểm.
"Nếu không thể thắng bằng sức mạnh… thì dùng đường!"
Thử Nghiệm Đầu Tiên
Ryuu Kaze bước đến gần Ellen Joe khi cô đang uống trà.
Hắn lặng lẽ đặt một viên kẹo lên bàn.
Ellen Joe liếc nhìn.
…Rồi cô quay mặt đi.
Không phản ứng.
Cấp Độ Hối Lộ Tăng Cao
Ryuu Kaze không bỏ cuộc.
Lần này, hắn mang ra cả một hộp kẹo siêu xịn.
Loại kẹo sữa đắt tiền nhất.
Hắn đặt nó xuống trước mặt Ellen Joe, cười nhẹ:
"Anh sẽ không giữ video nếu em không cho phép."
"Nhưng… đổi lại…"
Hắn đẩy hộp kẹo lại gần hơn.
"Nếu em cho phép, cái này sẽ là của em."
Ellen Joe Dao Động
Ellen Joe nhìn hộp kẹo.
Cô nuốt nước bọt.
Tay cô khẽ động.
Nhưng rồi…
Cô nghiêm mặt lại.
"Không. Anh tưởng chỉ cần kẹo là mua chuộc được tôi à?"
Cấp Độ Hối Lộ Cuối Cùng
Ryuu Kaze đã dự liệu trước.
Hắn lấy ra một viên kẹo đặc biệt.
Viên kẹo sữa tinh khiết.
Loại kẹo mềm, thơm, béo ngậy, tan ngay trong miệng.
Hắn bỏ viên kẹo vào miệng mình, nhai một cách đầy tận hưởng.
"Ưm… ngon quá."
Ellen Joe: …
"Anh… đang ăn kẹo mà không cho tôi?"
Thỏa Thuận Được Đặt Ra
Ellen Joe cầm hộp kẹo.
Cô suy nghĩ vài giây.
Rồi cô thở dài.
"Được rồi. Nhưng chỉ giữ lại một tấm thôi."
Ryuu Kaze mắt sáng lên.
Hắn gật đầu liên tục.
"OK! OK! Chỉ một tấm!"
Hắn chuyển ngay một tấm hình sang thiết bị lưu trữ bí mật khác.
(Tất nhiên, hắn đã chọn tấm đẹp nhất.)
Bài Học Rút Ra
Ryuu Kaze thắng.
Hắn vẫn giữ được "khoảnh khắc trọng đại" của vợ.
Ellen Joe thì có một hộp kẹo xịn.
Còn Kouki?
Bé lén lút cầm một viên kẹo từ hộp của mẹ, bỏ vào miệng rồi chạy đi mất.
Gia đình nhỏ tiếp tục náo loạn…
(—Còn tiếp—)
Nhỏ Bé
Ngay từ khi mới nở, Kouki đã chứng minh rằng cậu nhóc không phải là một đứa trẻ bình thường.
Buổi sáng đầu tiên sau khi chào đời, Kouki đã trèo lên đầu Ellen Joe mà cô không hề hay biết. Khi cô thức dậy, chỉ thấy một cái gì đó nặng nặng trên đầu mình.
"…Cái quái—"
Cô vừa ngồi dậy, Kouki lập tức trượt xuống, rơi thẳng vào lòng cô. Cậu bé dụi mắt, ngáp một cái rồi ngước lên nhìn Ellen Joe với đôi mắt to tròn.
"Mẹ~"
Ellen Joe: "..."
Cô không biết phải phản ứng thế nào. Trước khi kịp nói gì, Kouki đã nhảy khỏi lòng cô, chạy vòng vòng quanh căn phòng với tốc độ không thể tin được, làm đổ hết mọi thứ trên đường đi.
RẦM! Một chồng sách ngã xuống.
XOẢNG! Một cái ly rơi vỡ.
BỘP! Kouki trượt chân, ngã sấp mặt xuống sàn.
Ellen Joe đưa tay ôm đầu. "Mới sáng sớm mà…"
Ryuu Kaze vừa bước vào phòng, trên tay là một viên kẹo. Nhìn thấy Kouki nằm dài trên sàn, anh nhún vai rồi cúi xuống chìa viên kẹo ra.
"Kouki, ăn không?"
Cậu nhóc lập tức bật dậy như chưa có gì xảy ra, đôi mắt sáng lên. "Dạ có!!!"
Ellen Joe: "..."
Chưa đầy một ngày, Ellen Joe đã cảm thấy bản thân không còn chút năng lượng nào để đối phó với đứa nhóc này. Nhưng dù chán không muốn nói, cô vẫn không thể ghét bỏ nổi cậu con trai nhỏ của mình.
Chỉ là… cuộc sống yên bình từ đây có lẽ đã kết thúc rồi.
(—Còn tiếp—)
Chương 3: Cơn Ác Mộng Mang Tên Kouki
Một buổi chiều yên bình—ít nhất là Ellen Joe nghĩ vậy. Cô đang ngồi trên ghế, tay chống cằm, mắt lim dim tận hưởng chút bình yên hiếm hoi.
Cho đến khi…
"MẸ ƠIIII!!"
Cánh cửa bật mở rầm một tiếng, và một cơn lốc nhỏ mang tên Kouki lao thẳng vào phòng. Cậu nhóc nhảy lên người Ellen Joe, bám chặt như một con bạch tuộc.
"Cái gì?!" Ellen Joe giật mình, suýt ngã khỏi ghế.
Ryuu Kaze bước vào ngay sau đó, trông vẫn điềm tĩnh như thường lệ. Nhưng trên đầu anh có một thứ… rất đáng ngờ.
Một chiếc nồi—đúng vậy, một cái nồi inox bóng loáng đang úp lên đầu Ryuu Kaze.
Ellen Joe trừng mắt. "Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"
Ryuu Kaze nhún vai, giọng bình thản. "Kouki bảo muốn biến anh thành hiệp sĩ, rồi úp cái này lên."
Ellen Joe quay sang nhìn Kouki, cậu nhóc vẫn đang bám chặt lấy cô, đôi mắt long lanh như thể mình chẳng làm gì sai.
"Mẹ ơi, ba ngầu không?"
Ellen Joe: "..."
Cô thở dài, gỡ Kouki ra khỏi người mình, rồi đứng lên đi về phía Ryuu Kaze.
"Thế tại sao anh không lấy nó xuống?"
"À." Ryuu Kaze thản nhiên. "Bị kẹt rồi."
Ellen Joe: "CÁI GÌ?!"
Cô lập tức giật mạnh cái nồi, nhưng nó không nhúc nhích. Kouki đứng bên cạnh, tay chống cằm quan sát như một nhà khoa học.
"Chắc do em lỡ dùng keo dán sắt."
Ellen Joe: "CÁI GÌ??!!"
Ryuu Kaze gật gù. "Ra vậy."
Cả thế giới như sụp đổ trước mắt Ellen Joe.
Cô, một samurai mạnh mẽ, đã từng đối mặt với vô số kẻ địch đáng sợ. Nhưng không ai—KHÔNG AI—có thể gây ra cơn ác mộng như cái sinh vật nhỏ bé này.
Cô nhìn Kouki, cậu nhóc vẫn vô tư cười tươi, rồi nhìn sang Ryuu Kaze, người rõ ràng chẳng thèm quan tâm việc trên đầu mình có một cái nồi.
Ellen Joe đưa tay ôm mặt.
Cuộc sống bình yên của cô… đã chính thức chết từ đây.
(—Còn tiếp—)
Chương 4: Mẹ Là Của Con!
Một buổi tối yên bình—ít nhất là trong suy nghĩ của Ellen Joe. Cô vừa dỗ Kouki ngủ xong, ngồi xuống ghế dài, thở phào nhẹ nhõm.
"…Cuối cùng cũng được nghỉ."
Nhưng chỉ ba phút sau, một cái đầu nhỏ xíu đen nhánh chui ra khỏi chăn.
"Mẹ~"
Ellen Joe cứng đờ. Cô chưa kịp phản ứng, Kouki đã bò qua giường, ôm chặt lấy cô từ phía sau.
"Mẹ~~ Kouki muốn uống sữa~~"
Ellen Joe: "…Không."
Kouki bĩu môi, ôm cô chặt hơn. "Mẹ là của con! Con muốn sữa mẹ cơ!"
Ellen Joe đưa tay ôm mặt. Cô cảm thấy mình đang bị một sinh vật nhỏ bé chiếm lĩnh cuộc đời.
Ryuu Kaze, người đang ngồi đọc sách bên cạnh, chỉ liếc mắt nhìn một cái, rồi bình thản nói:
"Nếu con đòi sữa mẹ thì mẹ không từ chối được đâu."
"ANH IM ĐI!!" Ellen Joe hét lên, quay sang lườm Ryuu Kaze.
Kouki được nước làm tới, dụi đầu vào người Ellen Joe. "Mẹ ơi~ mẹ thương con nhất mà đúng không?"
Ellen Joe nhìn khuôn mặt non nớt của cậu nhóc, cảm thấy mình sắp thua rồi.
"…Lần cuối thôi đấy."
Ngay lập tức, Kouki cười tít mắt, bám chặt lấy mẹ như một con koala.
Ryuu Kaze mỉm cười. "Em đúng là một bà mẹ tuyệt vời."
Ellen Joe không còn sức để cãi nữa. Cô biết rằng dù có từ chối bao nhiêu lần, Kouki cũng sẽ quấn lấy cô suốt đời.
(—Còn tiếp—)
Chương 5: Giờ Ăn và Chuyện Ai Cũng Biết
Bữa tối trong nhà Ellen Joe lúc nào cũng hỗn loạn—và nguyên nhân chính không ai khác ngoài Kouki.
Ellen Joe đặt bát cơm xuống bàn, thở phào nhẹ nhõm. "Được rồi, ăn thôi."
Kouki ngồi trên ghế, chân đung đưa, nhìn đống thức ăn trước mặt. Nhưng thay vì cầm đũa, cậu nhóc lại quay sang Ellen Joe, đôi mắt long lanh.
"Mẹ ơi, con uống sữa trước đã!"
Ellen Joe lập tức nhíu mày. "Ăn cơm trước, tí nữa muốn gì thì muốn."
Kouki bĩu môi, ôm cánh tay cô, lắc lắc. "Nhưng mà con muốn sữa mẹ~~"
Ryuu Kaze ngồi đối diện, chậm rãi gắp thức ăn. "Anh thấy uống trước cũng được mà."
"ANH IM ĐI!" Ellen Joe lườm Ryuu Kaze cháy mặt.
Nhưng Kouki không hề từ bỏ. Cậu nhóc đã quen với việc mè nheo là sẽ đạt được thứ mình muốn, liền nhảy khỏi ghế, bám chặt lấy Ellen Joe.
"Mẹ~~ mẹ thương con nhất mà~~"
Ellen Joe nhìn đứa nhóc đang quấn lấy mình như bạch tuộc, thở dài. Cô biết mình thua rồi.
"Lần này thôi đấy."
Kouki lập tức cười tít mắt, ôm mẹ thật chặt.
Ryuu Kaze chống cằm, nhìn cảnh tượng này một cách đầy thích thú. "Cả thế giới đều biết Kouki là con cưng của em rồi."
Ellen Joe nhìn sang, ánh mắt như muốn ném Ryuu Kaze ra ngoài cửa sổ. Nhưng cô chẳng làm được gì, vì đứa con bé bỏng của cô vẫn đang ôm chặt cô, hưởng thụ khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời mình.
Bữa tối… lại bị trì hoãn như mọi khi.
(—Còn tiếp—)
Chương 6: Giấc Ngủ Của Mẹ (Không Tồn Tại)
Sau khi được uống sữa, Kouki ngoan ngoãn trèo vào lòng Ellen Joe, dụi đầu vào ngực mẹ, đôi mắt lim dim vì buồn ngủ.
Ellen Joe nhìn xuống cậu nhóc nhỏ bé trong vòng tay mình, vừa bất lực vừa mềm lòng. Dù Kouki nghịch ngợm, quậy phá suốt ngày, nhưng lúc này đây, cậu nhóc chỉ đơn giản là một đứa trẻ đang tận hưởng hơi ấm của mẹ.
Ryuu Kaze ngồi bên cạnh, chống cằm nhìn cảnh tượng này. "Lúc ngủ trông nó đáng yêu ghê."
Ellen Joe lườm anh. "Lúc tỉnh nó không đáng yêu à?"
Ryuu Kaze nhún vai. "Lúc tỉnh nó phá nhà kìa."
Ellen Joe không thể cãi lại. Đúng là Kouki như một cơn lốc nhỏ, đi đến đâu gây họa đến đó. Nhưng khi ngủ, cậu nhóc lại yên bình đến lạ.
Chưa đầy ba phút sau, Kouki mở mắt.
"Mẹ~~"
Ellen Joe giật mình. "Gì nữa?"
Kouki dụi mắt, bám chặt lấy cô hơn. "Con muốn uống nữa~"
"…CÁI GÌ?!"
Ellen Joe vừa dỗ Kouki ngủ được, mà cậu nhóc lại tỉnh dậy đòi sữa tiếp?!
Ryuu Kaze bật cười, vỗ vai cô. "Anh nói rồi, con cưng của em mà."
Ellen Joe thở dài. Có lẽ… cô sẽ không bao giờ có một giấc ngủ bình yên nữa.
(—Còn tiếp—)
Chương 7: Chế Độ Ăn Uống Bất Đắc Dĩ
Sau nhiều lần bị Kouki đòi sữa liên tục, Ellen Joe nhận ra một vấn đề quan trọng—cô cần ăn nhiều hơn để có đủ sữa cho cậu nhóc.
Vậy là từ hôm đó, trên bàn ăn nhà họ xuất hiện một đống thức ăn phong phú hơn bao giờ hết.
Ryuu Kaze nhìn chồng thức ăn trước mặt, nhướng mày. "Em định ăn hết chỗ này?"
Ellen Joe chống nạnh. "Anh nghĩ sao? Kouki uống sữa nhiều như thế, nếu em không ăn thêm thì chịu nổi chắc?"
Ryuu Kaze gật gù, quay sang nhìn Kouki. Cậu nhóc đang ngồi cạnh Ellen Joe, tay cầm một cái muỗng nhỏ, đôi mắt sáng rực.
"Con giúp mẹ ăn được không?"
Ellen Joe thẳng thừng đẩy đầu Kouki ra. "Không. Cái này là để mẹ có đủ sữa cho con. Nếu con ăn mất thì làm sao?"
Kouki lắc lắc người cô. "Vậy mẹ ăn nhanh lên nha~"
Ellen Joe thở dài, cầm đũa lên. Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rơi vào tình cảnh này—bị con trai ép ăn thật nhiều để có sữa.
Ryuu Kaze nhìn cảnh tượng này, mỉm cười đầy thích thú. "Nhìn em giống bò sữa thật đấy."
"ANH IM NGAY!"
Cứ thế, bữa ăn gia đình họ ngày càng trở nên hoang dã và hỗn loạn hơn bao giờ hết.
(—Còn tiếp—)
Chương 8: Mẹ và Bé
Từ khi Kouki ra đời, Ellen Joe cảm thấy có một sự thay đổi lớn trong lòng mình.
Ban đầu, cô chỉ nghĩ đơn giản rằng Kouki là con trai mình, nên chăm sóc bé là chuyện đương nhiên. Nhưng càng ngày, cô càng cảm nhận được một tình cảm đặc biệt—một thứ cảm xúc mà trước đây cô chưa từng có.
Cô muốn bảo vệ Kouki. Muốn ôm bé thật chặt, muốn thấy bé lớn lên từng ngày, muốn cho bé tất cả những gì tốt nhất.
Và mỗi lần Kouki bám lấy cô, mè nheo đòi uống sữa, Ellen Joe lại không thể từ chối.
Hôm nay cũng vậy. Sau khi ăn tối xong, Kouki lại trèo lên người cô, dụi đầu vào lòng mẹ.
"Mẹ~~"
Ellen Joe thở dài, vuốt tóc bé. "Lại muốn uống nữa à?"
Kouki gật đầu thật mạnh, hai mắt long lanh. "Mẹ là tốt nhất trên đời!"
Ellen Joe bật cười, bế Kouki lên. Cô nhìn bé con của mình, trái tim bỗng cảm thấy ấm áp lạ thường.
"…Được rồi. Nhưng sau đó con phải ngủ sớm, nghe chưa?"
Kouki ôm mẹ thật chặt. "Dạaaa~"
Ryuu Kaze ngồi bên cạnh, nhìn hai mẹ con với ánh mắt dịu dàng. Anh biết Ellen Joe đã thực sự trở thành một người mẹ.
Và từ nay, dù có chuyện gì xảy ra, Ellen Joe cũng sẽ bảo vệ đứa con bé bỏng này bằng cả trái tim mình.
(—Còn tiếp—)
Chương 9: Ai Cũng Muốn Cướp Mẹ Của Con?!
Hôm nay, Ellen Joe có một vị khách đặc biệt—một người bạn cũ lâu năm của cô ghé thăm.
Vừa mở cửa, Ellen Joe đã mỉm cười. "Lâu rồi không gặp nhỉ."
Nhưng cô chưa kịp nói thêm gì, Kouki đã nhanh như chớp bám lấy chân mẹ, đôi mắt cảnh giác nhìn chằm chằm người lạ trước mặt.
Ryuu Kaze đứng trong nhà, khoanh tay quan sát với vẻ thích thú. "Có vẻ con trai chúng ta không chào đón khách lắm nhỉ."
Ellen Joe cúi xuống, nhẹ nhàng xoa đầu Kouki. "Kouki, đây là bạn của mẹ, không có gì đáng sợ đâu."
Nhưng Kouki không tin. Bé ôm chặt chân mẹ, mắt rưng rưng.
"Người này có cướp mẹ của con không?"
Căn phòng chìm vào im lặng.
Người bạn của Ellen Joe chớp mắt ngạc nhiên. "Hả? Sao lại cướp mẹ cháu được?"
Ryuu Kaze cười khúc khích. "Con trai, con ghen với cả người lớn à?"
Kouki phồng má, ôm Ellen Joe chặt hơn. "Mẹ là của con! Không ai được cướp mẹ hết!"
Ellen Joe xoa trán. Cô không biết nên tức hay nên cười.
Người bạn cũ của cô bật cười. "Ra là vậy. Cậu bé này đúng là một đứa trẻ quấn mẹ nhỉ."
Ellen Joe thở dài. Đúng, quá đúng luôn.
Ryuu Kaze vỗ vai vợ, cố nhịn cười. "Có vẻ như em đã chính thức trở thành tài sản riêng của Kouki rồi."
Ellen Joe nhìn con trai bám mình như bạch tuộc, chỉ có thể chấp nhận số phận.
(—Còn tiếp—)
Chương 10: Giải Cứu Mẹ Khỏi Tay… Con Trai!
Ellen Joe nhìn Kouki đang bám chặt mình, vừa cảm thấy buồn cười vừa bất lực.
Người bạn của cô vẫn đang đứng trước cửa, bối rối không biết nên làm gì. Ryuu Kaze thì ngồi một bên, vừa xem kịch vui vừa nhâm nhi ly trà.
Ellen Joe thử gỡ tay Kouki ra, nhưng cậu nhóc bám còn chặt hơn bạch tuộc.
"Mẹ là của con mà! Không ai được lấy mẹ!" Kouki chu môi, mắt long lanh như sắp khóc.
Người bạn của Ellen Joe bật cười. "Kouki, cô không có định lấy mẹ cháu đâu."
Kouki không tin. Bé nheo mắt nghi ngờ, rồi quay sang Ryuu Kaze.
"Ba! Bảo vệ mẹ đi!"
Ryuu Kaze xém sặc trà. "Hả?"
Kouki gật đầu chắc nịch. "Ba phải bảo vệ mẹ với con! Đừng để người lạ cướp mất!"
Ryuu Kaze nhìn Kouki, rồi nhìn Ellen Joe. Anh vắt chân, hờ hững nhún vai. "Nhưng ba nghĩ mẹ không cần bảo vệ đâu."
Ellen Joe nhếch môi. "Ít ra anh cũng nói gì đó giúp tôi đi chứ?"
Kouki xị mặt, đôi mắt rưng rưng. "Vậy con phải tự mình bảo vệ mẹ thôi!"
Bé dang hai tay che chắn trước mẹ, đối diện với người bạn của Ellen Joe như thể một chiến binh nhỏ bé.
"Mẹ là của con! Không ai được cướp mẹ hết!"
Ellen Joe bó tay. Cô chưa từng nghĩ có ngày mình lại bị chính con trai giữ làm "tù nhân" như thế này.
Người bạn của cô phá lên cười. "Ellen, có vẻ như cậu bị chiếm hữu hoàn toàn rồi."
Ryuu Kaze cười khẩy, gật đầu. "Đúng vậy, giờ Kouki mới là người quyết định số phận của Ellen Joe."
Kouki hí hửng, ôm mẹ thật chặt. "Đúng đó! Mẹ là của con!"
Ellen Joe đưa tay che mặt, hoàn toàn chịu thua. "Rồi rồi, mẹ là của con. Giờ thì cho mẹ thở cái đã…"
(—Còn tiếp—)
Chương 11: Kế Hoạch Giải Cứu Mẹ Bằng… Phim Hoạt Hình!
Ellen Joe vẫn đang bị Kouki ôm chặt, không thể nhúc nhích. Ryuu Kaze ngồi một bên, nhâm nhi tách trà, quan sát với vẻ thích thú.
Người bạn của Ellen Joe vẫn bối rối đứng trước cửa, chưa biết phải nói gì.
"Ryuu Kaze," Ellen Joe nhìn chồng mình với ánh mắt cầu cứu, "Làm gì đi chứ!"
Ryuu Kaze đặt tách trà xuống, ngả người ra sau ghế. "Ừm… con trai, con thích coi phim không?"
Kouki dựng tai lên ngay lập tức. Bé chớp mắt, nhìn ba với vẻ tò mò.
"Phim gì ạ?"
Ryuu Kaze hắng giọng. "Một bộ phim siêu hay. Có kẹo, có sữa, và có cả một con cá mập ngầu lòi."
Kouki dao động. Bé yêu cá mập, và đặc biệt là… kẹo.
Ellen Joe thấy Kouki có dấu hiệu lung lay, liền hùa theo ngay. "Phim đó hay lắm! Con coi đi, mẹ cũng muốn coi thử xem nó như thế nào."
Kouki ngập ngừng. Bé vẫn còn muốn ôm mẹ, nhưng phim và kẹo thì quá hấp dẫn.
Ryuu Kaze thấy thời cơ chín muồi, tiếp tục bồi thêm. "Ba còn có hẳn một hộp kẹo siêu to dành riêng cho ai chịu ngồi xem phim với ba nữa."
Kouki mắt sáng rực. "Siêu to???"
Ryuu Kaze gật đầu. "Siêu to, siêu khổng lồ."
Kouki đắn đo một giây, rồi chậm rãi buông mẹ ra. "Được rồi… nhưng chỉ coi một chút thôi nha!"
Ellen Joe thở phào như vừa thoát nạn. Cô nhanh chóng bước lùi ra xa, sợ con trai lại thay đổi ý định.
Ryuu Kaze bế bổng Kouki lên, đặt bé xuống sofa. Anh lấy điều khiển, bật một bộ phim hoạt hình.
Kouki chăm chú xem ngay lập tức. Bé vừa ngồi ngoan ngoãn, vừa gặm kẹo, hoàn toàn quên mất chuyện ghen với người bạn của mẹ.
Ellen Joe nhìn cảnh đó, bất lực nhưng cũng cảm động. Ryuu Kaze thật sự rất giỏi dỗ con.
Người bạn của Ellen Joe cười cười. "Có vẻ như ba cậu bé đúng là cao tay hơn rồi."
Ryuu Kaze cười nhếch mép. "Chuyện, tôi là chuyên gia mà."
Ellen Joe xoa trán. "Thật không thể tin nổi là tôi phải dùng phim và kẹo để tách con trai ra…"
Cô nhìn Kouki đang xem phim, một lần nữa nhận ra rằng cậu nhóc này chính là "kẻ chiếm hữu mẹ" mạnh nhất thế giới.
(—Còn tiếp—)
Chương 12: Kouki Tìm Mẹ!
Sau khi xem xong bộ phim, Kouki dụi mắt, vươn vai một cái. Bé vừa có một khoảng thời gian tuyệt vời với ba—phim hay, kẹo ngon, sữa ngọt.
Nhưng rồi bé nhớ ra điều gì đó quan trọng.
MẸ!!!
Kouki hoảng hốt nhảy xuống ghế, chạy khắp nhà.
"MẸ ƠI? MẸ ƠI? MẸ ĐÂU RỒI???"
Ryuu Kaze và người bạn của Ellen Joe nhìn theo đầy thích thú. Ellen Joe chỉ mới đi vào bếp một chút, vậy mà Kouki đã làm như cô biến mất khỏi thế giới.
Kouki chạy từ phòng khách vào bếp, nhìn quanh quất. Khi thấy bóng dáng Ellen Joe, bé sáng rực mắt rồi lao tới như viên đạn.
"MẸ!!!!"
Ellen Joe chưa kịp phản ứng thì Kouki đã nhảy lên ôm chặt lấy cô.
BỊCH!
Ellen Joe hơi lảo đảo, nhưng vẫn kịp đỡ con trai. Cô thở dài, xoa đầu bé. "Mẹ đây, mẹ đâu có đi đâu đâu."
Kouki ôm chặt không rời, dụi mặt vào người mẹ, giọng mè nheo: "Nhưng con không thấy mẹ, con tưởng mẹ đi mất rồi… Huhu… Mẹ đừng rời xa con nha."
Ellen Joe bó tay. "Mẹ chỉ vào bếp thôi mà…"
Ryuu Kaze khoanh tay, tựa vào cửa bếp, cười nhạt. "Có vẻ như con trai chúng ta có hệ thống báo động chống mất mẹ cực kỳ nhạy."
Người bạn của Ellen Joe cười đến phát mệt. "Cậu đúng là có một đứa con dính mẹ kinh khủng luôn đó."
Kouki ôm chặt hơn, kiên quyết. "Mẹ là của con! Không ai được cướp mẹ đi!"
Ellen Joe bất lực ngồi xuống ghế, để mặc Kouki bám mình. Cô đã quen với số phận này rồi.
"Rồi rồi, mẹ là của con. Nhưng con ôm chặt quá, mẹ không thở nổi…"
Nhưng Kouki vẫn không chịu buông ra. Bé ôm chặt đến mức Ellen Joe chỉ có thể thở dài, chấp nhận số phận.
Ryuu Kaze nhún vai, nhấp một ngụm trà. "Có vẻ như chỉ có phim thôi là chưa đủ, lần sau tôi phải nghĩ cách mạnh hơn rồi."
Ellen Joe nhìn lên trần nhà, tự hỏi liệu mình có bao giờ được tự do nữa không…
(—Còn tiếp—)
Chương 13: Bữa Sáng Của Ba!
Sáng hôm sau.
Ellen Joe vừa mở mắt, cảm giác người mình vẫn bị ôm chặt như gấu bông.
Đúng vậy—Kouki vẫn còn bám mẹ.
Cô thở dài, nhẹ nhàng gỡ cánh tay bé ra rồi lén lút rời khỏi giường.
Hôm nay đến lượt Ryuu Kaze nấu ăn, vì theo lịch phân công, Ellen Joe đã vào bếp hai ngày liền.
Đi ra phòng khách, cô ngửi thấy mùi thơm từ bếp.
Ryuu Kaze đang đứng nấu ăn. Anh mặc tạp dề, tay thoăn thoắt chiên trứng, nấu canh, làm đủ thứ.
Ellen Joe khoanh tay, dựa vào cửa bếp. "Anh siêng dữ vậy? Không đẩy cho tôi làm hả?"
Ryuu Kaze liếc mắt nhìn vợ, cười nhạt. "Lịch phân công là lịch phân công. Anh không muốn bị nói là ăn gian."
Ellen Joe bật cười. "Vậy em chờ xem bữa sáng của 'đầu bếp Ryuu' thế nào."
Ryuu Kaze hừ nhẹ, tiếp tục nấu ăn.
Vài phút sau…
Một mâm cơm sáng đầy đủ dinh dưỡng đã được dọn ra bàn: trứng chiên, cháo nóng, sữa và ít trái cây.
Ngay lúc đó, có tiếng bước chân chạy huỳnh huỵch.
Kouki vừa ngủ dậy đã chạy ra ngay, mắt còn ngái ngủ nhưng mũi thì đánh hơi cực nhạy.
"Mẹ ơi! Con đói!!"
Nhưng khi bé nhìn thấy ba mình đứng bếp, Kouki chớp mắt. "Ba nấu?"
Ryuu Kaze ngồi xuống bàn, nhấp ngụm trà, giọng bình thản. "Đúng vậy. Sao? Bộ con nghĩ ba không biết nấu hả?"
Kouki chớp chớp mắt, rồi… nhìn sang mẹ đầy nghi ngờ.
Ellen Joe bất lực xoa trán. "Con nhìn mẹ làm gì?"
Kouki nhỏ giọng thì thầm. "Ba nấu có ăn được không mẹ?"
Im lặng.
Ryuu Kaze giật giật khóe môi, ánh mắt đầy nguy hiểm.
"Kouki, con mới nói gì đó?"
Kouki giật mình, nhanh chóng ngồi vào bàn. "Dạ, con ăn liền!"
Bé cầm muỗng, lấy một miếng trứng đưa vào miệng.
Hai giây trôi qua.
Kouki mắt sáng rực. "Ngon quá!!!"
Ellen Joe gật gù. "Đúng là không tệ. Được, hôm nay anh đạt tiêu chuẩn."
Ryuu Kaze nhướng mày, cười nhẹ. "Anh lúc nào cũng giỏi mà."
Kouki vừa ăn vừa nói lấp bấp: "Nhưng mà… cơm ba nấu không có sữa mẹ kèm theo…"
BỐP!
Ellen Joe đập nhẹ trán con trai. "Kouki, con không thể đòi sữa mẹ kèm với tất cả mọi thứ được."
Kouki xoa đầu, chu môi. "Nhưng con thích mà…"
Ryuu Kaze cười khẽ. "Thôi ăn đi, lát nữa uống cũng được."
Ellen Joe ôm mặt.
Sáng nào cũng vậy, sáng nào cũng bị Kouki nhắc chuyện này.
Nhưng nhìn con trai ăn ngon lành, Ellen Joe chỉ có thể bất lực cười nhẹ.
(—Còn tiếp—)
Chương 14: Bí Ẩn Của "Núm Vú Giả"
Sau khi ăn xong, Kouki ngồi rung chân, vẻ mặt như đang suy nghĩ gì đó rất sâu sắc.
Ellen Joe và Ryuu Kaze nhìn con trai đầy nghi hoặc.
Bình thường ăn xong là Kouki sẽ quấn lấy mẹ ngay lập tức, nhưng hôm nay bé lại ngồi im, mắt lấp lánh như đang nghĩ ra một âm mưu vĩ đại.
Cuối cùng, Kouki ngẩng đầu lên, nhìn mẹ với ánh mắt long lanh.
"Mẹ ơi, con muốn có pacifier!"
...
Ellen Joe đơ người.
Ryuu Kaze đang uống trà cũng suýt sặc. "Con muốn cái gì??"
Kouki tươi cười. "Pacifier! Con muốn có núm vú giả!"
Ellen Joe mắt giật giật. "Khoan, khoan… ai dạy con cái đó?"
Kouki nghiêng đầu. "Hôm qua con thấy một bạn nhỏ trên phim có cái đó, nhìn rất vui. Con cũng muốn có!"
Im lặng.
Ryuu Kaze khẽ cười, chống cằm nhìn vợ. "Chà, em xử lý đi. Con trai muốn ngậm núm vú giả kìa."
Ellen Joe xoa trán. "Kouki, con không cần cái đó. Con đâu còn là em bé sơ sinh nữa?"
Kouki chu môi, phản đối ngay lập tức. "Nhưng con là bé Kouki mà! Bé Kouki thì cần pacifier chứ!"
Ellen Joe: "…"
Ryuu Kaze bật cười, rõ ràng là không có ý định giúp vợ giải quyết tình huống này.
Kouki bám tay mẹ, nũng nịu. "Mẹ ơi, cho con pacifier đi màaa~"
Ellen Joe mệt mỏi thở dài. "Con chỉ mới thấy trên phim mà đã đòi sao?"
Kouki gật đầu. "Dạ! Ba nói coi phim học hỏi được nhiều thứ mà!"
Ryuu Kaze bình tĩnh uống trà. "Anh không nhớ mình có dạy con vụ này."
Ellen Joe nhìn con, rồi lại nhìn chồng, rồi lại nhìn con.
Sau một hồi cân nhắc, cô quyết định thử một cách.
"Được rồi, Kouki, nếu con muốn có pacifier…"
Kouki hớn hở. "Dạ?"
Ellen Joe mỉm cười gian xảo. "…thì con phải ngủ một mình từ bây giờ."
Kouki đứng hình.
Bé hoảng hốt. "KHÔNGGG!!!"
Ellen Joe nhún vai. "Pacifier là dành cho bé sơ sinh. Mà bé sơ sinh thì phải ngủ một mình, đúng không nào?"
Kouki rụt người lại, ôm chặt mẹ hơn. "Thôi thôi thôi! Con không cần pacifier nữa đâu! Con muốn ngủ với mẹ cơ!!"
Ryuu Kaze cười khẽ. "Vậy là hết đòi rồi ha?"
Kouki gật đầu như gà mổ thóc. "Dạ dạ dạ, con không cần nữa!!"
Ellen Joe cười thầm trong bụng. Cô biết ngay là bé chỉ hứng thú nhất thời, dọa một cái là hết ngay.
Ryuu Kaze nhìn vợ đầy thán phục. "Em giỏi ghê."
Ellen Joe mỉm cười đắc thắng. "Đương nhiên rồi."
Kouki xụ mặt, ôm mẹ chặt hơn, thề rằng sẽ không bao giờ đòi pacifier nữa.
(—Còn tiếp—)
Chương 15: Kouki Từ Bỏ Tã!
Một buổi sáng đẹp trời, Kouki bất ngờ đứng giữa nhà, khoanh tay, mặt nghiêm túc.
"Con quyết định rồi!!"
Ellen Joe và Ryuu Kaze ngừng mọi hoạt động, quay sang nhìn bé.
Ryuu Kaze nhướng mày. "Hử? Quyết định gì?"
Kouki hít một hơi thật sâu, rồi tuyên bố hùng hồn:
"Con không mặc tã nữa!!!"
…
Im lặng bao trùm căn phòng.
Ellen Joe chớp mắt. "Hả?"
Ryuu Kaze nhìn con trai, rồi nhìn vợ, rồi nhìn con trai lần nữa.
"Khoan… con nói lại coi?"
Kouki nghiêm túc gật đầu. "Con không cần tã nữa! Con là Kouki lớn rồi! Lớn rồi thì không mặc tã nữa!"
Ellen Joe đơ mất ba giây. Rồi cô vùi mặt vào tay, không biết nên cười hay khóc.
"Trời đất ơi… Con làm như đây là một quyết định trọng đại lắm ấy…"
Kouki chống nạnh, gật đầu. "Dạ đúng! Đây là quyết định lớn nhất đời con từ trước đến nay!!"
Ryuu Kaze khẽ cười, tựa vào ghế. "Thế nếu không mặc tã nữa thì sao?"
Kouki búng tay cái "chóc", tự tin. "Thì con sẽ tự đi vệ sinh! Không cần ai nhắc!"
Ellen Joe và Ryuu Kaze trao đổi ánh mắt.
Có vẻ như đây là một cột mốc mới trong hành trình nuôi con…
Ellen Joe thở dài, xoa đầu Kouki. "Được rồi, nếu con tự tin vậy thì mẹ sẽ tin con."
Kouki hớn hở, hai mắt sáng rực. "Dạ!"
Ryuu Kaze nhún vai. "Chà, để xem con có giữ lời không."
Kouki phồng má. "Con nói là làm!"
Nhưng ngay trong đêm hôm đó…
BỊCH BỊCH BỊCH!!!
Kouki chạy huỳnh huỵch vào phòng ba mẹ, nhảy lên giường ôm chặt Ellen Joe.
"Mẹ ơi!!!"
Ellen Joe ngái ngủ, dụi mắt. "Sao thế con?"
Kouki mè nheo, giọng nhỏ xíu. "Con buồn đi vệ sinh quá…"
Ryuu Kaze mở mắt, nhướng mày. "Thì đi đi?"
Kouki ôm mẹ chặt hơn. "Nhưng mà… con sợ…"
Ellen Joe thở dài, nhưng vẫn xoa lưng dỗ con. "Rồi rồi, mẹ đi với con."
Ryuu Kaze nhìn cảnh này, bật cười khẽ. "Chà, vậy là chưa bỏ tã hoàn toàn được đâu."
Ellen Joe vừa dắt Kouki đi vừa lắc đầu. "Chậm mà chắc anh à…"
(—Còn tiếp—)
Chương 16: Ryuu Kaze Tính Toán Tuổi Của Kouki
Sau khi Kouki tuyên bố hùng hồn rằng bé không mặc tã nữa, Ryuu Kaze vẫn thấy có gì đó sai sai.
Là một người tỉ mỉ và có đầu óc phân tích, anh quyết định ngồi xuống… tính toán tuổi của con mình.
Ryuu Kaze lấy giấy bút, ghi chép:
• Ngày Kouki nở ra từ trứng: [Ngày X]
• Hôm nay là ngày [Ngày Y]
• Thời gian trôi qua từ lúc sinh: ???
Sau vài phép tính nhanh…
Ryuu Kaze đứng hình. Hai tháng.
Kouki mới chỉ có 2 THÁNG TUỔI.
Ryuu Kaze: "…???"
Anh ngước lên nhìn Kouki, người đang vui vẻ chạy quanh nhà, mồm hét to "Con là Kouki lớn rồi!"
Ryuu Kaze nheo mắt.
• Chưa biết đọc chữ hoàn chỉnh.
• Còn đòi uống sữa mẹ mỗi ngày.
• Vừa tối qua còn chạy vào phòng ba mẹ vì sợ đi vệ sinh một mình.
• Vậy mà đã đòi bỏ tã?!
Ryuu Kaze thở dài, quyết định đưa vấn đề này ra thảo luận với vợ.
Anh quay sang Ellen Joe, người đang ngồi gọt trái cây cho Kouki.
"Em có nhận ra là con chúng ta mới chỉ 2 tháng tuổi không?"
Ellen Joe đang cắt táo, khựng tay. "…Hả?"
Ryuu Kaze đưa tờ giấy tính toán cho vợ. "Em nhìn đi. Nếu tính theo ngày Kouki nở ra từ trứng, thì nó mới chỉ có đúng hai tháng tuổi."
Ellen Joe cầm tờ giấy, đọc lướt qua, rồi…
Đờ người.
Nhìn Kouki.
Rồi nhìn lại giấy.
Rồi lại nhìn Kouki.
Kouki vẫn tung tăng nhảy nhót trong nhà, miệng hát "Con lớn rồi! Con lớn rồi!"
Ellen Joe: "…Khoan. Gì?"
Ryuu Kaze gật đầu, giọng trầm thấp. "Ừ. Nó mới chỉ hai tháng tuổi."
Ellen Joe: "…"
Cô bóp trán.
Làm sao một đứa nhóc 2 tháng tuổi lại có thể chạy nhảy tung tăng, nói chuyện rành rọt, đòi bỏ tã như người lớn thế này?!
…
5 giây sau.
Ellen Joe thở dài, chấp nhận sự thật.
"Thôi kệ đi. Con mình đặc biệt mà."
Ryuu Kaze: "…Thế là em chấp nhận luôn?"
Ellen Joe nhún vai. "Chứ sao giờ? Nó đã biết nói, biết ăn, biết chạy nhảy, vậy thì cứ để nó tự nhiên thôi."
Ryuu Kaze xoa cằm. "Nhưng anh vẫn thấy sai sai…"
Đúng lúc đó, Kouki nhảy vào lòng Ellen Joe, ôm mẹ chặt.
"Mẹ ơi, tối nay con ngủ với mẹ tiếp nhaaa~"
Ryuu Kaze liếc Ellen Joe. "Ừm. Một đứa trẻ "lớn" mà vẫn còn đòi ngủ với mẹ."
Ellen Joe gõ nhẹ vào đầu Ryuu Kaze. "Im đi."
Kouki vẫn tiếp tục quấn lấy mẹ, còn Ryuu Kaze thì vẫn chưa hết thắc mắc về chuyện này.
Dù sao đi nữa, việc Kouki chỉ mới 2 tháng tuổi mà đã hoạt bát như vậy… vẫn là một điều bí ẩn.
(—Còn tiếp—)
Chương 17: Bí Ẩn Enzim Trong Trứng Kouki
Sau khi phát hiện ra Kouki mới chỉ hai tháng tuổi, nhưng đã có khả năng chạy nhảy, nói chuyện và tự ý thức như một đứa trẻ lớn, Ryuu Kaze bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.
Là một nửa người nửa máy, lại có kiến thức khoa học, anh quyết định nghiên cứu sâu hơn về quả trứng mà Kouki đã nở ra.
Ryuu Kaze thu thập vỏ trứng còn sót lại.
Sau một loạt phân tích bằng công nghệ quét sinh học, anh phát hiện ra điều bất thường.
Có một loại enzim đặc biệt trong trứng.
Enzim bí ẩn – Chìa khóa của sự phát triển
Ryuu Kaze nhìn chằm chằm vào dữ liệu trước mắt.
• Loại enzim này có khả năng thúc đẩy sự phát triển nhanh chóng của cơ thể.
• Nó giúp Kouki lớn nhanh hơn bình thường, cả về thể chất lẫn trí não.
• Nhưng… có một rủi ro lớn.
Nếu cơ thể Kouki tiếp tục phát triển quá nhanh, một số bộ phận có thể bị biến dạng hoặc phát triển không cân đối.
• Chiều dài cơ thể có thể tăng đột biến.
• Một số bộ phận có thể không hoàn thiện đúng cách.
• Thậm chí có thể gây ra dị tật hoặc suy yếu một số chức năng.
Ryuu Kaze cau mày.
Điều này nghĩa là gì?
Kouki có thể gặp nguy hiểm nếu quá trình phát triển không được kiểm soát.
Ellen Joe Sốc Khi Nghe Tin
Ryuu Kaze nhanh chóng mang kết quả đến cho Ellen Joe.
Ellen Joe đang ngồi cho Kouki uống sữa, thấy chồng bước vào với vẻ mặt nghiêm trọng thì cau mày.
"Có chuyện gì?"
Ryuu Kaze đặt tờ báo cáo xuống bàn.
"Anh vừa phát hiện ra… trong trứng của Kouki có một loại enzim đặc biệt."
Ellen Joe: "…Hả?"
Ryuu Kaze giải thích ngắn gọn về tác dụng và rủi ro của loại enzim này.
Ellen Joe cứng đờ.
Cô nhìn Kouki, đang vui vẻ uống sữa trong lòng mình, rồi lại nhìn chồng.
"Ý anh là… Kouki lớn nhanh quá mức là do enzim này?"
Ryuu Kaze gật đầu. "Và nếu quá trình này tiếp tục, có thể gây ra hậu quả xấu."
Ellen Joe cảm thấy tim mình thắt lại.
Cô ôm chặt Kouki, cảm nhận hơi ấm của con.
Nếu con trai cô gặp nguy hiểm vì thứ này…
Cô sẽ không để yên.
Ellen Joe ngước lên, giọng kiên định.
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?"
Giải pháp cho Kouki
Ryuu Kaze trầm ngâm.
Anh không muốn mạo hiểm can thiệp thô bạo vào cơ thể Kouki, vì nó có thể gây tác dụng phụ.
Nhưng nếu không kiểm soát enzim này, Kouki có thể phát triển quá mức và gặp biến chứng.
"Có một cách…" Ryuu Kaze nói. "Chúng ta có thể tìm cách điều chỉnh tốc độ phát triển của con."
Ellen Joe nhíu mày. "Bằng cách nào?"
Ryuu Kaze lấy một danh sách thực phẩm và dưỡng chất ra.
"Nếu chúng ta điều chỉnh chế độ ăn uống của Kou