Chereads / TÀN HỒN LUÂN HỒI / Chapter 1 - Mở Đầu

TÀN HỒN LUÂN HỒI

🇻🇳DaoistX9VznS
  • 14
    chs / week
  • --
    NOT RATINGS
  • 492
    Views
Synopsis

Chapter 1 - Mở Đầu

Thiên địa vạn năm, luân hồi bất tận. Đế tòa Thiên Giới cao vạn trượng, Nhân Gian thịnh suy theo dòng lịch sử, còn Yêu Giới chìm trong bóng tối của những cuộc tranh đấu không hồi kết.

Dưới bầu trời này, từ thuở hồng hoang, vạn vật sinh linh đã bị chia cắt bởi thiên mệnh, phân thành ba cõi, mỗi nơi một trật tự, một quy tắc riêng, nhưng tất cả đều xoay quanh vòng vây của số phận.

Thượng Giới—Thiên Đình, nơi cao nhất trong Tam Giới, chốn ngự trị của thần linh và tiên nhân, do Ngọc Hoàng chấp chưởng, tự xưng bậc thánh nhân, định đoạt vận mệnh muôn loài. Ở thế giới này, thiên quy là tuyệt đối, sinh tử đều phải thuận theo luân hồi. Nhưng thần tiên cũng có tham vọng, và thiên luật chưa bao giờ thật sự công bằng.

Trung Giới—Nhân Gian, vùng đất của phàm nhân, nơi những bậc đế vương tranh đoạt thiên hạ, máu chảy thành sông, nhưng vẫn chẳng thể vượt qua bức tường sinh tử. Đây cũng là chốn tu hành của những đạo sĩ tìm kiếm trường sinh, ngẩng đầu mong cầu phi thăng, cúi đầu lại sa vào hồng trần. Đâu đó giữa nhân thế, có những kẻ không hoàn toàn thuộc về cõi người—những huyết mạch lẩn khuất trong bóng tối, những kẻ bị cả trời đất chối bỏ.

Hạ Giới—Huyền Vực, nơi tận cùng của hỗn mang, vùng đất mà ánh sáng không thể chạm tới. Không có thiên luật, không có công lý, chỉ có sức mạnh mới quyết định ai sẽ tồn tại. Huyền Vực không đơn thuần là một cõi, mà là hai thế lực đối lập cùng sinh tồn trong bóng đêm.

Yêu Tộc, những sinh linh hoang dã sinh ra từ linh khí đất trời, qua vạn năm hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt mà dần khai mở linh trí, tu hành để thoát khỏi bản năng, hóa hình thành nhân dạng. Chúng không thuộc về nhân gian, càng không cam chịu quỳ gối trước Thiên Đình, từ thuở xa xưa đã tự dựng nên lãnh địa riêng, nơi vương triều yêu tộc tồn tại cùng những quy tắc khắc nghiệt. Nhưng ngay cả giữa đồng tộc, máu tanh vẫn chưa bao giờ ngừng đổ. Những đại yêu vương chia cắt thế lực, tranh đoạt quyền lực, vừa chống lại sự áp bức từ Thiên Đình, vừa không ngừng tàn sát lẫn nhau, mỗi kẻ đều ôm dã tâm trở thành kẻ thống lĩnh tối cao.

Còn sâu hơn nơi yêu tộc ngự trị, nơi ánh sáng hoàn toàn không thể chạm đến, là Quỷ Vực—vùng đất của những linh hồn vất vưởng, những oán niệm không thể tan biến, những kẻ bị cả thiên địa chối bỏ. Không như Yêu Tộc có sinh mệnh, có tham vọng, có con đường tu hành để thay đổi vận mệnh, Quỷ Vực chỉ là nơi của những tồn tại không còn lựa chọn nào khác. Và sâu trong Quỷ Vực, bao trùm bởi bóng tối và sương mù, chính là Địa Phủ—cõi luân hồi nơi sinh tử được định đoạt, nơi âm sai lặng lẽ dẫn dắt linh hồn đi qua cầu Nại Hà, nơi các phán quan cầm sinh tử bộ mà phán xét công bằng...nhưng liệu công bằng có tồn tại?

Từng có thời, Huyền Vực dấy loạn, những trận chiến long trời lở đất suýt nữa đã phá vỡ trật tự của Tam Giới. Nhưng rồi Thiên Đình giáng xuống thiên uy, càn quét mọi thế lực chống đối. Những kẻ mạnh nhất hoặc bị giam cầm, hoặc bị phong ấn vĩnh viễn trong các cấm địa không ai dám bước vào. Yêu Tộc suy yếu, quỷ thần ẩn mình, Nhân Gian dần trở lại yên bình dưới sự kiểm soát ngầm của các thế lực thần tiên.

Nhưng đó chỉ là bề ngoài.

Ẩn sau ánh hào quang của Thiên Đình là những toan tính chẳng ai biết rõ. Những kẻ đứng trên cao chưa bao giờ hài lòng với quyền lực mình nắm giữ. Để củng cố địa vị, Thiên Đình không ngừng nhúng tay vào Huyền Vực, lấy danh nghĩa "trừ yêu diệt ma" nhưng thực chất là đàn áp, răn đe và thâu tóm những gì còn sót lại. Yêu Tộc không còn đủ sức phản kháng, nhưng sự chèn ép ngày càng khốc liệt đã khuấy động những thế lực tưởng chừng đã chìm vào quên lãng. Những cuộc vây bắt, những cuộc thảm sát dưới danh nghĩa "chính nghĩa" chẳng những không xóa bỏ hoàn toàn tàn dư, mà còn âm thầm gieo rắc những hạt giống của căm hận.

Ba trăm năm trước, Thiên Đình âm thầm ra tay, tạo nên một hồi đại kiếp nạn—Huyết Tộc Diệt Vong.

Huyết Tộc, một nhánh yêu tộc cổ xưa, những kẻ mang trong mình huyết mạch tà dị nhất Huyền Vực. Phần lớn bọn họ không quá mức cường đại, nhưng những kẻ đứng trên đỉnh cao—trưởng lão, lão tổ và đặc biệt là Huyết Cơ, nữ vương cuối cùng của Huyết Tộc—lại có sức mạnh khiến cả tam giới phải kiêng dè. Thiên Đình không thể chấp nhận một chủng tộc sở hữu những cá thể đủ sức sánh ngang đại yêu vương, thậm chí có kẻ đủ sức đối đầu thần tiên. Một thế lực như vậy tồn tại đồng nghĩa với mối đe dọa tiềm tàng không thể kiểm soát.

Vậy nên, bọn họ ra tay.

Không phải mượn tay Nhân Gian, mà là mượn chính những kẻ có chung dòng máu.

Thiên Đình không cần tự mình đồ sát, bọn họ chỉ cần làm nhiễu loạn, gieo rắc lòng tham, thổi bùng ngọn lửa nghi kỵ. Những kẻ từng thề sống chết trung thành với Huyết Tộc lại tự cầm dao đâm lẫn nhau. Vì quyền lực, vì lời hứa hẹn về một vận mệnh khác, những kẻ yếu lòng đã cúi đầu, đổi lấy hy vọng hão huyền từ Thiên Đình.

Và thế là, Huyết Tộc sụp đổ ngay từ bên trong.

Huyết Tộc bị vây giết, những trưởng lão hùng mạnh nhất tử chiến giữa trời đất. Huyết Cơ một mình chống lại vòng vây của Thiên Đình thậm chí những kẻ nàng từng gọi là đồng tộc , nhưng dù mạnh đến đâu, nàng cũng không thể chống lại cả thiên số. Những bí thuật cổ xưa nhất được kích hoạt, những mảnh đất thấm đẫm máu tươi của những kẻ từng kiêu hãnh. Đến cuối cùng, Huyết Tộc không còn lại gì ngoài một truyền thuyết mơ hồ, một nỗi khiếp sợ bị chôn vùi trong quá khứ.

Nhưng vẫn còn sót lại một sinh mệnh.

Có kẻ gọi hắn là Cảnh Mạn, có kẻ biết hắn là Lăng Tiêu.

Giữa hai cái tên ấy, hắn là ai… có lẽ chính hắn cũng chưa từng biết.

Hắn không được sinh ra để trả thù, cũng không mang theo di nguyện của bất kỳ ai. Một kẻ không nên tồn tại nhưng để giúp nó sống sót cha mẹ nó đã đánh đổi tất cả, một cái tên chưa từng được nhắc đến trong bất kỳ trang sử nào. Hắn không phải nhân tộc, cũng chẳng hoàn toàn là yêu quái. Mang trong mình hai dòng máu không thể dung hòa—một kẻ lẽ ra không nên xuất hiện trên đời này. 

Ba trăm năm trôi qua, thế gian đã lãng quên cái tên Huyết Tộc. Dòng máu từng khuấy đảo tam giới nay chỉ còn là một vệt mờ nhạt trong những trang sử cũ, không ai nhắc đến, cũng chẳng ai truy lùng. Những kẻ còn sống sót, hoặc đã hóa tro bụi trong biển máu năm đó, hoặc đã cúi đầu quy phục Thiên Đình, chối bỏ huyết mạch để đổi lấy một con đường sống. Những kẻ từng là đồng tộc, nay kẻ đội trời, người chôn đất—kẻ thì mục nát dưới lòng hoang mộ, kẻ thì khoác áo tiên ban, lấy danh nghĩa chính đạo để che giấu sự phản bội của mình.

Nhưng có một kẻ vẫn tồn tại.

Không ai biết tại sao hắn vẫn còn sống. Không ai hay hắn đã trải qua ba thế kỷ như thế nào. Không một dấu vết, không một lời đồn đại, cứ như thể hắn chưa từng tồn tại trên cõi đời này.

Cho đến một ngày.

Một đứa trẻ xuất hiện.

Cơ thể gầy gò, quần áo rách nát, mái tóc bết lại vì bụi đất, đôi mắt xanh biếc lạ lẫm không mang vẻ ngây thơ của một đứa trẻ bình thường. Dù trên người không hề có vết thương, cơ thể nhỏ bé ấy vẫn sực lên mùi máu tanh nồng đến khó tả, như thể vừa bước ra từ một cơn ác mộng đẫm máu nào đó. Mới chỉ bốn tuổi, mái tóc đã trắng xóa như sương giá giữa mùa đông, bóng dáng cô độc nhỏ bé ấy trở nên lạc lõng giữa thế gian. Nó đứng lặng giữa cửa hang động ẩm ướt, lặng lẽ nhìn thế gian bên ngoài như kẻ lạ lẫm với chính thế giới mà nó thuộc về.

Không ai biết nó từ đâu đến, cũng chẳng ai hay nó đã sống sót bằng cách nào. Nhưng có một bà lão nghèo sống gần đó đã trông thấy nó. Nhìn đứa trẻ cô độc, nhỏ bé, bà không kìm lòng được mà đưa nó về nhà.

Từ ngày đó, ngôi làng nhỏ ven núi có thêm một đứa trẻ.

Đứa trẻ đó được đặt tên là Lăng Tiêu—cái tên về sau sẽ khiến cả thế gian rung chuyển—lặng lẽ bước vào vận mệnh.