Chereads / TÀN HỒN LUÂN HỒI / Chapter 4 - Cái Tên Và Sự Thật Bị Chôn Vùi

Chapter 4 - Cái Tên Và Sự Thật Bị Chôn Vùi

Bàn tay Lăng Tiêu run rẩy lật sang tờ giấy tiếp theo. Trái tim nó đập thình thịch trong lồng ngực, vừa hoang mang, vừa sợ hãi.

Nét chữ của cha vẫn còn đó, nhưng càng về sau, từng nét bút dường như càng trở nên vội vàng, gấp gáp. Có lẽ ông đã viết những dòng này trong một khoảng thời gian không còn đủ dài để suy nghĩ cẩn thận nữa.

"Cảnh Mạn."

Dòng chữ đầu tiên, đơn giản nhưng lại như một tiếng sấm nổ vang trong đầu Lăng Tiêu. Nó trừng mắt nhìn hai chữ ấy, hơi thở dồn dập.

Cảnh Mạn?

Ai?

Là ai?

"Đó mới là tên thật của con. Là cái tên mà mẹ con đã đặt."

Đầu óc Lăng Tiêu trống rỗng.

Không. Sai rồi. Nó là Lăng Tiêu. Từ nhỏ đến lớn nó luôn mang cái tên này, bà vẫn luôn gọi nó như vậy, mọi người trong làng đều gọi nó như vậy. Cái tên ấy đã là tất cả những gì nó có, là tất cả những gì thuộc về nó.

Còn "Cảnh Mạn" này… là ai?

Nó tiếp tục đọc, nhưng càng đọc, cơ thể càng trở nên cứng đờ.

""Cái tên Lăng Tiêu này, là ta đặt cho con, không phải mẹ con. Bởi vì cái tên Cảnh Mạn ấy… nó chất chứa quá nhiều đau thương, quá nhiều huyết lệ. Nó không nên là xiềng xích trói buộc con với quá khứ mà con chưa từng lựa chọn. Ta không muốn con sống dưới cái bóng của số phận ấy, không muốn con gánh trên vai những gì mà lẽ ra con không nên gánh. Ta chỉ mong con cứ sống như cách con đã sống suốt bao năm qua—vững vàng giữa cõi đời này, với một mái nhà, một gia đình, dù chúng ta còn bên cạnh con hay đã hóa thành tro bụi. Ta và mẹ con sẽ luôn dõi theo con, nhưng những gì ta mong muốn, chỉ là khi ai đó gọi tên con, họ sẽ gọi con là Lăng Tiêu, chứ không phải Cảnh Mạn.

Cái động này không phải nơi giam cầm, mà là để bảo vệ con. Ngày đó, mẹ con đã dùng tất cả những gì bà ấy có, phong ấn con lại, giữ con sống sót giữa thời loạn lạc. Nếu không có phong ấn ấy, nếu không có những giọt máu cuối cùng ấy… có lẽ con đã không thể ở đây."

"Ta và mẹ đã cố giấu con khỏi thế giới này, cố để con được sống như một con người bình thường. Nhưng số phận thật trớ trêu, vì nếu con đã đọc được những dòng này, nghĩa là… phong ấn đã hoàn toàn biến mất.

Hãy đi. Hãy rời khỏi đây."

Nét chữ mờ dần, có chỗ nhòe đi như thể bị nước hoặc máu thấm vào.

Ở dưới cùng của tờ giấy…

Một vết máu đã khô.

Lăng Tiêu giật thót, tờ giấy trong tay run lên dữ dội. Nó cảm thấy như có một cơn gió lạnh thổi thốc qua người, xé toạc tất cả những gì nó từng tin tưởng.

Không.

Không thể nào.

Tất cả những điều này…

Chỉ là một trò đùa thôi, đúng không?

—"Không!"—

Tiếng hét của nó vang vọng khắp hang động tối tăm. Những tờ giấy trên bàn bị nó hất văng, rơi lả tả xuống mặt đất, những dòng chữ nhòe đi giữa bụi bặm.

Nó không tin!

Nó không muốn tin!

Cảnh Mạn? Phong ấn? Mẹ? Huyết tinh?

Những thứ này không thuộc về nó.

Nó chỉ là Lăng Tiêu. Chỉ là một đứa trẻ trong ngôi làng nhỏ này. Nó không cần bất kỳ quá khứ nào khác.

"Ta chỉ muốn tìm bà…" – Nó nghẹn giọng, đôi mắt đỏ ngầu, bàn tay siết chặt thành nắm đấm. – "Ta chỉ muốn trở về nhà…"

Nó nhìn quanh, ánh mắt hoang mang.

Nó phải đi tìm bà.

Phải rời khỏi nơi này.

Nhất định, nhất định bà vẫn còn đâu đó ngoài kia. Nhất định nó có thể trở lại cuộc sống trước đây… đúng không?

Lăng Tiêu bước ra khỏi động, từng bước chân nặng trĩu như đang kéo theo cả một tảng đá đè lên ngực. Nó cảm thấy đầu óc trống rỗng, không còn biết mình phải đi đâu hay làm gì nữa.

Mọi thứ vừa xảy ra giống như một cơn ác mộng dài vô tận, nhưng mỗi khi nó cố gắng tỉnh dậy, lại chỉ thấy mình càng chìm sâu vào bóng tối.

Bà đâu?

Ngôi làng đâu?

Tất cả… đều biến mất rồi.

Nó cứ bước đi, không định hướng, không mục tiêu, cho đến khi trước mặt hiện ra một dòng suối quen thuộc.

Nước vẫn chảy, trong vắt như mọi ngày, nhưng lần này, không còn ai ngồi bên bờ suối cùng nó giặt đồ hay bắt cá nữa.

Lăng Tiêu quỳ xuống cạnh mép nước, nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình.

Khuôn mặt gầy guộc, đôi mắt đục ngầu vì mệt mỏi, môi khô nứt nẻ.

Nó bỗng thấy xa lạ.

Bàn tay run rẩy chạm vào dòng nước lạnh buốt, gợn sóng lan ra, làm hình ảnh phản chiếu méo mó, vỡ vụn.

Lăng Tiêu cắn chặt răng.

Cảnh Mạn.

Cha nó đã nói tên nó là Cảnh Mạn.

Nhưng… bà thì gọi nó là Lăng Tiêu.

Tại sao?

Bà chưa bao giờ nói gì về cái tên này. Từ khi có ký ức, nó đã luôn là Lăng Tiêu. Một cái tên đơn giản, quen thuộc, gắn bó với nó suốt mười hai năm qua.

Nhưng bây giờ, bỗng dưng lại có một cái tên khác xuất hiện.

Cái tên mà mẹ nó đã đặt.

Mẹ nó?

Một người mà nó thậm chí còn không nhớ mặt.

Nó không hiểu.

Tại sao bà lại gọi nó là Lăng Tiêu?

Tại sao người cha mà nó chưa từng gặp, lại biết nó với cái tên ấy?

Tại sao nó lại bị phong ấn suốt ba trăm năm?

Tại sao tất cả những gì nó từng tin tưởng đều sụp đổ chỉ trong một ngày?

Nó siết chặt tay, móng tay bấm vào da thịt đến mức bật máu, nhưng nó không cảm thấy đau.

Nó chỉ muốn hỏi bà.

Hỏi bà rằng… nó rốt cuộc là ai?