Ngoài trời bão tuyết đang lớn, nhũng cơn gió giá buốt cứ thế va chạm vào cửa sổ.
' Lạch cạch, lạch cạch '
Bầu không khí như thể cả thời gian cũng bị làm chậm, đồng thời đóng băng cả nhận thức của mọi loài sinh vật trong nó.
Một căn phòng nhỏ nằm ở xó xỉnh cách biệt, trơ trọi và cô đơn đến lạ. Cảm giác như muốn lại gần để truyền hơi ấn qua cho nó vậy.
Để ý kĩ ta thấy được vài ánh sáng le lói qua khe cửa, ánh sáng yếu ớt đến lạ nhưng có lại chút ấm áp cho nó.
Bên trong gian phòng đó, chỉ có sự ngộp ngạt và cả... mùi máu.
Thân thể của một thanh niên trạc 20-23 tuổi đang bị trói chặt trên ghế, hai tay bị trói bằng dây thừng. Nhìn thôi ta cũng cảm nhận được sự bế tắc. Thân thể mặc một bộ quân phục rách nhiều chỗ nhìn thấy rõ cả làn da rỉ máu bên trong. Trên áo hắn ta có huy hiệu trợ lí đại tướng quân, lúc này hắn cúi gằm mật xuống đất, trên trán có một vệt thương lớn đang rỉ máu.
' Lách tách '
Âm thanh của những giọt máu rơi xuống nền đất lạnh lẽo vang vọng khắp căn phòng. Thứ âm thanh đó lấn át cả tiếng gió rít gào của trận bão tuyết bên ngoài.
Một âm thanh trầm vang lên với giọng điệu lạnh lùng và hờ hững. Nó làm cắt đi cả tiếng cửa sổ va đập bởi những cơn gió đêm bão. Giọng điệu lạnh lẽo đến mức như có thể làm đóng băng cả hệ thần kinh khi nó truyền vào tai.
" Ngươi chịu nói chưa ".
Giọng nói truyền vào tai của người đang bị trói kia, hắn chỉ cười nhạt một tiếng, hắn không nhanh không chậm đáp.
" Hình như chúng ta đã nói chuyện vào ngày xin việc rồi mà nhỉ? ".
Không nhân được câu trả lời, dáng người đang đứng kia đấm một cú mạnh vào mạn sườn của hắn.
" Á, ặc ".
Cú đấm mạnh đến mức khiến hắn cảm giác như xương sườn của mình như bị gãy vậy, không những thế nó chèn ép vào tim cùng phổi làm hắn ho khan để lấy hơi thở.
Bấy giờ ta mới thấy hoàn toàn dáng người đang đứng kia, hắn trong cao nhưng không quá đô, thân hình tuy bởi lớp cảnh phục rộng nhưng vẫn không che đi được những thớ cơ săn chắc. Bộ quân phục của hắn rất sáng màu, nó là sự pha trộn của trắng và xanh da trời nhạt. Sự kết hợp cho ta một bộ đồ nhẹ nhàng nhưng không kém sự uy nghiêm. Cùng với gương mặt có chút lạnh lùng nhưng không phải vô cảm tạo cảm giác rất quyền lực.
Vung xong cú đấm đó hắn khẽ lui ra sau, đặt người xuống ghế sau lưng, hai tay đặt lên bàn, ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng gõ lên bàn.
" Sao, giờ nói được chưa ngài trợ lí nội gián ".
Hai chữ nội gián chui vào tai của của người được gọi là trợ lí kia. Còn trong cơn đau vì cú đấm kia nhưng hắn vẫn cười nhếch mép một cái rồi nói.
" Hứ, ngươi nghĩ ta sẽ nói sao?".
Mạng sống của hắn đang rất mong manh nhưng hắn biết nếu muốn giết hắn thì mình đã chết từ lâu rồi, chứ không phải là ngồi đây mà nghe hắn nói.
Trong lúc còn đang suy nghĩ như vậy thì người kia mở lời.
" Ngươi lỳ đòn hơn ta nghĩ đó ".
Âm thanh lúc này không còn lạnh lùng như lúc đầu nữa. Đây là cơ hội để hắn bám lấy nó, nhưng do vẫn còn thứ gì đó trong lòng hắn nói:
" Còn ngươi điềm tĩnh hơn ta nghĩ đó ".
Khẽ cười nhẹ một cái nhưng hắn ta cũng không phản ứng gì thêm, ngón tay vẫn gõ nhẹ lên bàn. Mãi đến một lúc sau hắn mới nói chuyện:
" Ta có ba cơ hội cho ngươi, liệu mà cân nhắc ".
Nội tâm hơi suy tư một lúc hắn nghĩ ' cứ nghe thử xem sao, nhưng chắc cũng không có gì tốt đẹp cả '.
Một phút sau hắn nói: " Thử xem nào! ".
Vẫn là nụ cười đó, nụ cười tự tin đấy.
" Cơ hội đầu: Ngoan nói ra những gì ngươi làm.
Cơ hội hai: Chịu đựng đến chết.
Ba là...".
Đến đây hắn không vội nói ngay, ngưng lại một lúc lâu. Đưa con mắt xanh nhìn qua hắn một lượt.
Thấy hắn như thế, người trợ lí cũng nheo mắt lại nói.
" Cái còn lại ".
Hắn ngập ngừng một chút nói tiếp:
" Là gì ".
Ánh mắt cảnh giác nhìn về phía đó. Bão tuyết bên ngoài vẫn còn đó, tiếng gió rít gào như muốn xé toạc không gian im lặng đến tĩnh mịch. Ấy vậy mà trong căn phòng nhỏ nhỏ này, bầu không khí lại im lặng đến đáng sợ làm tâm hồn con người như thể rơi xuống một đáy vực sâu thẳm.
' Kẹt '.
Bất chợt tiếng ghế di chuyển kéo tâm hồn hắn quay lại với thực tại tàn khóc. Hắn vẫn đang nhìn xuống dưới nền nhà lạnh lẽo. Một đôi chân tiếp cận hắn, cảm giác nguy hiểm chạy dọc sống lưng lên tận đại não khiến hắn ta bất chợt mà run người.
Một bàn tay to nắm lấy cằm hắn kéo lên, hắn cố phản kháng nhưng thân thể này đã suy yếu đến tận cùng, xuôi theo lực tay đó hắn ngước mặt nhìn lên thì bốn con mắt nhìn vào nhau làm không khí còn đáng sợ hơn lúc nãy cả trăm vạn lần, hắn ta liền nhắm nghiền mắt lại.
" Mở ra ".
Tiếng nói lạnh lùng đó pha chút áp đặt khiến hắn phải làm theo. Khi mở mắt ra thì tên kia đã áp sát khuôn mặt hắn lại, hai bên chỉ cắt nhau và xen ti mét. Nó gần đến nỗi có thể cảm nhận được nhịp thở của nhau qua những luồng khí phà lên mặt. Hắn không biết phải phản ứng ra sao nữa. Bất giác trái tim hắn đập mạnh lên và loạn nhịp. Cậu ta nghĩ bụng ' là do sợ hãi hay là vì cảm xúc nào khác chăng ?".
Một nụ cười chế giễu nở lên trên gương mặt có chút lạnh lẽo kia ngay tức khắc kéo hắn rời khỏi cái luồng suy nghĩ linh tinh. Hắn mắt hắn khẽ nheo lại, cảm nhận được vết thương trên đầu đã ngưng chảy, cảm nhận rõ những mảng máu khô trên mặt và cảm nhận rõ thực tại đau đớn.
Nghĩ trong lòng ' không biết đã qua bao lâu ròi a, bão tuyết cũng vẫn còn thì phải '.
Hất cằm hắn qua một bên, tên kia quay lại chỗ cũ một lần nữa mở lời:
" Trở thành người của ta là cơ hội cuối cùng ".
Nghe thấy điều đó cậu ta cười lớn, giọng nói tuy nhỏ nhưng vẫn đủ để nghe.
" Ngài đang kể chuyện cười sao? Đại tướng quân Keal Ragnvard ".
Không đáp lại hắn ta, kẻ được gọi là đại tướng quân Ragnvard vẫn ngồi đó, ngón tay gõ nhẹ lên bàn cũng dừng lại.
Cậu ta cũng để ý chi tiết này, tuy nói là có phải chết cũng không được để lộ thông tin nhưng những gì cậu phải chịu đựng lúc này thật ngộp ngạt như thể cậu đã chết đi mấy lần rồi chứ không phải là đang sống và nói chuyện với con quái vậy này. Người được xưng là ' Sói trắng của quyền Tự do phía Bắc '. Tuy thế cảm giác cái chết có thể ập đến bất cứ lúc nào cũng khiến hắn phải run sợ tận trong lòng.
Mải mê suy nghĩ thì hắn liếc nhẹ qua Ragnvard thì cậu ta lại thấy nụ cười đó, nụ cười của kẻ chiến thắng càng làm hắn thêm lo âu. Tay vô thức siết chặt lại.
" Thật tội nghiệp kẻ bị bỏ rơi ".
Tâm trạng đang lo lắng của hắn ngay tức khắc chuyển thành phẫn nộ, hắn nghiến răng một cái nhìn về phía Ragnvard, ánh mắt đầy phẫn nộ.
Thấy phản ứng như thế của hắn, Ragnvard hờ hững nói:
" Đúng chứ? Từ lúc bị bắt đến đây ngươi đã không liên lạc cho tổ chức ấy vậy mà chả có tí động tĩnh nào về việc tìm ngươi ".
Mấp máy môi muốn nói lại nhưng hắn phát hiện ra mình không có lấy nổi một điểm để phản bác.
Chỉ biết bất lực hắn nói: " Ngài đại tướng quân, chơi tâm lí với ta sao ".
Không trả lời câu hỏi của hắn, Ragnvard lui ra sau tiến về phía cửa nói'
" Ba cơ hội có rồi, quyết định thuộc về ngươi ".
Nói rồi hắn mở cửa chuẩn bị rời đi.
" À, ta có quà cho trợ lí đấy. Mong là ngươi thích ".
Giật mình một cái nhưng hắn không phản ứng gì thêm, gương mát vẫn cuối gầm xuống. Không để tâm đến cậu ta, đại tướng quân mở cửa rời đi.
' Cạch '.
Sau tiếng cửa kêu mọi thứ lại rơi vào im lặng. Lúc này cậu ta mới ngước mặt lên, nhìn vô định vào khoảng không trước mắt. Đôi mi hắn nặng trĩu mà từ từ đóng lại.
Thời gian cứ thế trôi qua.
' Cạch '. Tiếng mở cửa lại vang lên lần nữa kéo cậu ta từ trong cơn mơ về lại thực tại. Hắn nhận ra người đến đó là cận tín của Ragnvard, cậu Leo.
" Chào ngài trợ lí, tôi đến để đem quà của ngài tướng quân tặng ".
Trên tay cậu ta là một chồng tài liệu dày. Khi đặt lên bàn còn nghe rõ âm thanh bộp. Một lâu sau người kia lại nói tiếp:
" Mời ngài trợ lí coi qua ".
Dứt câu, con dao trong tay rạch qua làm sợi dây trói tay hắn đứt ra. Không còn sức lực, hai tay hắn cứ thế mà rơi xuống. Tuy vây hắn cố liếc mắt qua đống tài liệu thì con ngươi co rụt lại, cố gắng đưa tay lên cầm lấy. Đọc kĩ từng câu chữ từng con số trong đó khiến cậu ta không thể tin được. Gương mặt đã tái nhợt khia nay càng nhạt đi. Gương mặt lộ rõ sự tuyệt vọng.
Ở một nơi khác, một bàn tay đang rõ nhẹ trên bàn làm việc. Hắn đang quan sát mọi thứ qua ca ma ra ẩn trên người Leo. Khẽ cười nhẹ một tiếng người ấy nói.
" Trợ lí cũng có biểu cảm như thế vậy được sao ".