Tối đêm qua, 9 giờ đêm Silas về đến nơi. Với cái mũ len trên đầu xuống. Ôm chặt nó trong lòng cảm nhận chút hơi ấm quen thuộc.
" Ha, nào vào việc thôi. Nay chắc trắng đêm quá haha ".
Căn nhà nhỏ nhưng không có cảm giác ấm áp nào. Đi từ từ vào phòng mình, nhẹ mở cánh cửa ra, gương mặt của cậu ta thay đổi rồi, không còn vẻ lúc nãy nữa. Con mắt dần thay đổi qua vẻ nghiên túc, khác hẳn với sự khờ khờ mọi khi.
Hội nghị thượng đỉnh Phía Bắc, thủ đô Vardal đế quốc Isvalder. Mở tập tài liệu dày cộm ra, đọc qua vài câu.
Hội nghị này gồm 200 nước, trong đó có một cuộc họp ngắn hơn gồm khoảng 20 nước tham dự trước khoảng 3 tháng. Các thông tin căn bản khác về cuộc họp, giao thông, thương mại, chiến tranh, cạnh tranh. Các vấn đề này là trọng tâm.
Mở máy tính lên. Cậu bắt đầu phân tích về việc xảy ra chiến tranh ở thủ đô Vardal.
" Bên biển, trung lập và có tính thương mại cao ".
Lê tay trên chuột, mắt cậu lướt qua những nội dung thì có chút khựng lại chút về một nhân vật.
" Elias Vealer? Đại diện đặc biệt của Isvalder và Elyrion ".
' Tại sao lại có cả Elyrion, nó có cận cực đâu 'trong lòng có chút thắc mắc, kéo vào thông tin thì cậu mới rõ. Elias Vealer là người mang hai quốc tịch, có bố và mẹ là nghị sĩ cấp cao. Gia đình có khối tài sản chi phối nền kinh tế cả Elyrion.
Khẽ cau mày, cậu ta nghĩ ' vậy là đại diện cho Hội nghị thượng đỉnh chính rồi '.
Cậu bắt tay vào việc làm, nhưng cậu không ngờ đến một việc.
Thời gian trôi qua, trời càng ngày càng tối. Cậu đã phan tích xong cả ngàn trang giấy.
' Hội nghị này, ngài Ragnvard có tham dự không ?'.
Tay vẫn gõ chữ, cậu khẽ dừng lại một chút. Cậu khẽ lấy một con chíp và tải tài liệu xuống nó.
' 50% chắc cũng được rồi, dù sao thì... '.
Cậu không biết tại sao lại do dự về việc đưa dữ liệu về tổ chức, trong lòng cậu rỗi bời. Dữ liệu xuống đã đầy, rút nó ra khỏi máy tính. Để vào 1 tập riêng. Rời khỏi căn phòng một chút, cậu đi gửi nó đến tổ chức.
Tiếp tục công việc đến tận sáng. Úp màn hình máy tính lại, con mắt điệp viên kia cũng biến mất dạng, một phần nội dung khác cậu đã ghi lại qua một quyển vở khác. Cậu có thói quen không để bất cứ thứ gì quan trọng ở một chỗ.
Ngủ được vài phút trên nền đất, cậu bừng giật mình vì câu nói của bà.
" Hai quả cầu tuyết của bà ".
Dẹp mọi ưu phiền, cậu mở tủ ra lấy bộ quân phục cũ thời 19 tuổi. Bộ quân phục đen, bên trên là quân hàm Hạ sĩ.
Khẽ nở nụ cười của kỉ niệm.
' Lâu lắm rồi, cũng ba năm nhỉ '.
Ăn mặc chỉnh tề, cậu chỉnh lại nó cho thật lịch sự và ra ngoài, đến thôi cố gắng nào.
Trung tâm quân tự do phía Bắc.
' Ồn ào và tấp nập '. Trái ngược với hôm qua, hôm nay rất đông người đi làm. Dù họ là sĩ quan hay bính sĩ có kỉ luật cao nhưng nó vẫn là một mớ hỗn độn. Chen chúc qua lớp người, ôm chặt chồng tài liệu được kẹp trong thanh lề sắt lên tới tầng 68.
' Phù, tầng quân sĩ cao cấp nên vắng hơn hẳn'.
Tiến đến trước phòng của Ragnvard, cậu có chút lo lắng về chuyện mình làm tối qua với ngài ấy. Cảm giác này là hồi hộp sao? Không nó là ngại ngùng mới đúng.
' Cốc cốc '.
Hít một hơi sâu hắn nói.
" Ngài Ragnvard, tôi Silas đây ".
Xua đi căng thẳng vẩn quanh tân trí, mở cửa ra bước vào. Không dám nhìn vào vị trí ngồi của người kia, cậu cứ cúi xuống mà đi cho tới khi nhìn thấy mép bàn thì chậm lại.
' Bịch '.
Cậu đặt chồng tài liệu xuống bàn, lui lại sau vài bước cậu nói:
" Tài liệu tôi đã chuẩn bị xong, có chỉnh sửa ngài cứ nói ".
Bầu không khí lại yên tĩnh, chờ đợi chắc thành phương châm sống mới của cậu mất. Không đợi được, cậu nhìn lên thì căn phòng chống rỗng.
Gương mặt như thể muốn nói gì đó, môi mấp máy như muốn nói nhưng lại thôi. Cậu có chút hụt hững trong lòng nhưng nhanh chóng bỏ qua nó.
Thầm nghĩ ' hên quá, không phải chạm mặt ngài ấy '.
Quay người rời khỏi thì.
' Bịch '.
Cậu đúng trúng ai đó, thân thể lảo đảo lùi lại sau mấy bước. Loạng choạng đứng thẳng người nhìn thì đó là Ragnvard.
" A, tôi xin lỗi ngài ".
Từ lúc nào? Cậu không biết hắn đã đứng ở đó từ khi nào.
Nhưng hôm nay có gì đó khác biệt, Ragnvard có sát ý khủng khiếp tỏa ra. Cậu linh cảm có gì đó không đúng.
Ragnvard không quan tâm, đi lướt qua đụng vào vai của Silas một cái. Tiến lại bàn làm việc một cú đấm mạnh được vung xuống bàn.
' Rầm '.
Ánh mắt giật mình, Silas không hiểu chuyện gì xảy ra cả. Bấy giờ Ragnvard nhìn qua chồng tài liệu thì cầm nó lên ném thẳng vào mặt Silas.
Chưa phản ứng kịp cậu chỉ kịp nghĩ ' Ơ? chuyện gì sao, không lẽ mình làm sai ?'.
Chồng tài liệu cứ thế bay thẳng vào mặt cậu.
' Xoẹt '.
Sau âm thanh đó, cậu cảm thấy có gì trên mặt. Giơ tay lên sờ vào thì là máu.
Thanh lề sắt chém lên mật cậu một vết thương dài trên má, con mắt cậu co rụt lại không biết phản ứng sao.
" Ngài Ragnvard? ".
Liếc con mắt giận dữ về phía hắn Ragnvard quát lớn: "Đừng gọi tên tôi ".
Đứng thẳng dậy cậu ta nói tiếp.
" Cậu đã làm cái quái gì vậy hả? Để lộ thông tin sao ?".
Tiếng nói như thể là tiếng sấm vậy, tiếng máu chảy như tiếng mưa rơi trên những trang giấy kia.
' Lộ thông tin gì ? Hội nghị thượng đỉnh sao? Tổ chức chắc chưa hành động chứ '.
Trong lòng cậu hoang mang tột cùng. Cậu nhìn xuống đống tài liệu mà mình đã mất cả đêm làm ấy vậy mac giờ nó đã là rác rồi, cậu là kẻ làm lộ thông tin mà.
" Cậu không xứng đáng làm đồng mịn của tôi, đó là lí do tôi không tin ai ngoài bản thân mình ".
Chỉ biết im lặng đứng nghe mà thôi. ' Cậu ta không tin mình nữa sao? Hôm qua mình đã có cơ hội vậy mà giờ nó đã mất '.
Cậu không hiểu sao mình thật sự muốn làm công việc này, hay khao khát được sống là chính mình quay lại rồi, cậu muốn được phản bác, được giải thích nhưng không thể. Cậu không có tư cách gì để làm vậy. Cậu thật sự là kẻ phản bội.
Chỉ biết cúi gầm mặt xuống khẽ thốt ra lời xin lỗi trong lòng. Cậu cố gắng dữ cho bản thân đủ bình tĩnh. Lúc này Ragnvard đứng nhìn cậu, hai tay khoanh lại trước ngực nhàn nhạt nói nhưng nhấn mạnh từng chữ một.
" Cậu có biết nó quan trọng như nào không ?".
Cậu ấy lúc này siết tay lại, cậu thật sự biết nếu để lộ thông tin thì sẽ có cả trăm, cả ngàn binh sĩ chết.
Ragnvard nhìn cậu bằng con mắt không một chút tin tưởng hay hy vọng gì cả. Lúc này hắn không chửi nữa, chỉ lặng nhìn nhau. Silas thì muốn hắn cứ chửi đi, đừng im lặng như vậy chứ. Cậu sợ hãi sự im lặng giữa hai người. Khi đó mỗi quan hệ này sẽ sụp đổ.
Hay tay ôm khư khư trước ngực hắn lạnh lùng quát một tiếng
" Cút ".
Âm thanh này cậu như thể đã nghe được thứ tương tự. Kí ức về buổi chiều đó. Âm thanh giống như 16 năm trước vậy.
" Anh ơi, mình về thôi ".
Đi trước cậu là một đứa trẻ khoảng 8 đến 10 tuổi vui vẻ nói: " Sắp hoàng hôn rồi, em đợi xíu nhé ".
Nụ cười tươi nhất mà cậu từng thấy, nó làm tan đi sự lạnh lẽo của biển,hai anh em nắm chặt tay nhau nô đùa trên bãi biển, chân họ để mặc cho sóng biển lạnh lẽo đụng vào.
" Ha ha, anh nhìn xem nè là em bắt được đó".
" A, em của anh.... ".
Đoàng, 1 âm thanh lớn phá vỡ sự vui vẻ giữ hai người, mở mắt khi đang cười kia ra thì cảnh tượng kinh hoàng nhất đời cậu xuất hiện.
Anh trai cậu, miệng chảy máu ròng ròng hướng ánh mắt trìu mến về hướng cậu. Một tay đang ôm chặt tim rỉ máu. Dục con cua nhỏ vừa bắt được, đứa nhỏ chỉ mới 6 tuổi chạy thật nhanh, thật nhanh về nơi dáng hình kia đứng im. Anh cậu từ từ lảo đảo bước lên và ngã xuống nền cát. Cậu cũng chạy đến nói.
" Anh, anh trêu em sao? em sợ !"
Đưa bàn tay đầy máu lên vuốt ve gương mặt đầy nước mắt kia, cậu ta nói.
" Em của anh là giỏi nhất... ".
' Bịch '.
Bàn tay rơi xuống nền cát lạnh lẽo trong buổi chiều hoàng hôn đỏ rực, khung cảnh thây đẹp trong mắt nhiều người lại là kí ức bi thương của cậu.
" Anh tỉnh lại đi, anh ơi nói chuyện với em đi, làm ơn.."
Giọng nói với những cơn nấc vang lên bên biển. Sau một tiếng thét cậu cũng ngất đi.
Đến hôm nay cậu lại nghe lại được một thứ âm thanh như vậy.
Giật mình một cái, cậu chỉ biết nói ' tôi xinh lỗi ' và rời khỏi phòng.
Chạy nhanh qua hành lang vắng, chạm mặt với Leo, cậu lướt qua hắn.
" Ngài trợ lí ".
Leo biết có chuyện vội chạy nhanh vào phòng Ragnvard thì nó là một mớ hỗn độn.
Bỏ qua những ánh nhìn của mọi người Silas nhanh chống quay về nhà.
Căn phòng tối, chỉ có một tia sáng lạnh lẽo xuyên qua khe cửa, rọi xuống sàn nhà phủ bụi. Cậu ngồi thu mình trong góc, lưng tựa vào bức tường lạnh ngắt. Không gian xung quanh im lặng đến mức có thể nghe thấy nhịp thở nặng nề của cậu, xen lẫn tiếng tim đập hỗn loạn như muốn xé nát lồng ngực.
Bàn tay cậu bấu chặt vào áo, ngón tay run rẩy như muốn bám víu vào một thứ gì đó, nhưng chẳng có gì ngoài nỗi trống rỗng. Cảm giác bị lột trần, bị bóc tách từng lớp vỏ bọc mà cậu đã cẩn thận dựng lên bao năm nay—giờ đây, mọi thứ chỉ còn là một lớp mặt nạ vỡ vụn.
Cậu đã nói dối. Về thân phận, về cảm xúc, về những gì cậu tin rằng có thể kiểm soát. Cậu nghĩ mình có thể tiếp tục sống như một kẻ hai mặt, nhưng tại sao trái tim lại đau đến thế? Tại sao sự giả dối này lại khiến cậu căm ghét chính mình?
Hơi thở của cậu nặng dần, mắt mở to nhưng chẳng thể thấy gì ngoài bóng tối xung quanh. Hình ảnh những kỷ niệm cũ cứ lướt qua trong tâm trí—nụ cười của một người nào đó từ quá khứ, bàn tay từng nắm lấy cậu kéo khỏi những ngày tăm tối. Bây giờ, bàn tay ấy còn vươn tới cậu không? Hay chính cậu đã tự đẩy mình vào vực thẳm không lối thoát?
Nước mắt rơi. Cậu không muốn khóc, không muốn thừa nhận mình yếu đuối, nhưng dối trá mãi cũng chẳng thể che giấu sự thật.
Chính mình mới là nguyên nhân làm mọi người rời xa mình. Nếu mình cứ đòi về thì anh sẽ nghe theo vậy thì anh sẽ không chết. Nếu mình dứt khoát rời khỏi thì sẽ không phải rời xa bà Nếu mình không phản bội thì sẽ không phải đau khổ như vậy.
" Mình không phải kẻ tồi tệ phải không? Mình chỉ làm để tồn tại. Nhưng mình cảm thấy mình đã đánh mất bản thân rồi ".
Trong một góc căn phòng cậu vẫn lẩm bẩm nói. Mình có thể kiểm soát tình hình không ?
" Mình, mình là ai? Cậu ta không còn tin tưởng mình nữa. Mình đã chọn con đường này... chỉ có thể đi tiếp ".
Không biết phải làm sao để quay lại.
" Mình làm đúng chưa ? Mình chỉ là một con cờ cấp thấp mà... hay còn làm gì được nữa ".
Co người lại hơn nữa, cảm giác cô đơn và tuyệt vọng.
" Tôi đã từng có người bảo vệ mình. Nhưng giờ thì sao? Tôi còn lại gì ngoài những vết thương do chính bản thân mình gây ra ?"
Không việc để lộ thông tin là quyết định đúng đắn a, cậu ta biết đó là sự ngụy biện, sự trốn tránh.
" Có lẽ tôi nên làm mọi thứ theo cách của mình, nhưng thật sự, tôi chỉ muốn thoát ra tất cả. Và giờ, tôi không còn biết làm gì để thoát ra được nữa ".
Cậu tự nghĩ sao mình lại đau đớn vậy. Cậu cứ như những lần làm nhiệm vụ cũ là được mà.
Mình có thể thoát khỏi đây không ? Nếu mình không thay đổi thì sẽ thế nào? Có ai có thể cứu mình chứ ?
Cuối cùng trong bóng tối đó, cậu tuyệt vọng và đau đớn, máu còn chảy, tim còn đập cậu nhận ra ' không có con đường nào là dễ dàng '.
" Không thể thay đổi quyết định của quá khứ nhưng tương lai thì được, mặc dù có đau đớn nhưng tôi phải làm gì đó ".
the end, hẹn gặp lại.