Chereads / Tình Yêu Này, Tôi Mượn Được Bao Lâu? / Chapter 1 - Chương I: Hơi Thở Đầu Tiên Trong Một Cơ Thể Xa Lạ (1) 

Tình Yêu Này, Tôi Mượn Được Bao Lâu?

Diuyee
  • 7
    chs / week
  • --
    NOT RATINGS
  • 371
    Views
Synopsis

Chapter 1 - Chương I: Hơi Thở Đầu Tiên Trong Một Cơ Thể Xa Lạ (1) 

Trên con đường rộng lớn, bóng tối dần nuốt chửng khu phố. Những ánh đèn quán xá lần lượt sáng lên, tô điểm cho màn đêm thêm phần huyền ảo. Tôi lặng lẽ bước đi giữa dòng người, nhưng vẫn cảm thấy lạc lõng đến lạ. Một ngày dài trôi qua, mệt mỏi đè nặng trên vai.

Tôi đi bộ trên con đường quen thuộc về nhà, đeo tai nghe và thả hồn vào những giai điệu chill. Từng bước chân nhẹ nhàng hòa vào nhịp điệu của bản nhạc, khiến mọi mệt mỏi trong tôi dần tan biến…

Nhưng rồi, một cảm giác lạ lùng chợt dâng lên. Tôi không rõ đó là gì, chỉ biết rằng bước chân tôi bỗng chững lại—như thể có một tín hiệu cảnh báo vô hình vang lên trong tiềm thức.

Cùng lúc đó, từ một góc tối ven đường, một bóng dáng cao lớn đang lặng lẽ theo dõi tôi.

Hơi lạnh vô hình lướt qua gáy, khiến tôi bất giác siết chặt dây tai nghe trong tay. Tôi không quay đầu, nhưng trực giác mách bảo… có ai đó đang ở đó, trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi biết mình không thể cứ tiếp tục bước đi như thế này. Cảm giác bị theo dõi mỗi lúc một rõ rệt hơn, khiến từng sợi thần kinh trong tôi dần căng lên. Tôi hít một hơi thật sâu, tay tôi siết chặt và lấy hết can đảm để quay lại…nhìn xem, rốt cuộc kẻ đó là.

Ngay khoảnh khắc tôi quay lại, một bóng đen vọt tới… "Bốp" … hắn ta cầm gậy đánh mạnh vào đầu tôi, cơn đau ập tới khiến tôi mất thăng bằng mà ngã xuống đất, trong cơn tiềm thức tôi không nhìn rõ mặt hắn ta…chỉ thấy hắn ta mặc bộ đồ màu đen, gương mặt được che kín…

Sau đó tôi liền ngất lịm đi…

Cơn lạnh buốt cắt da cắt thịt xuyên qua từng tế bào, khiến tôi giật mình tỉnh dậy. Nhưng khi mở mắt ra, tất cả chỉ là một màu nước u tối. Tôi đang chìm xuống—một cách tàn nhẫn, không thể kiểm soát. Nước lạnh siết lấy cơ thể, từng đợt sóng vô hình kéo tôi xuống sâu hơn. Trong cơn hoảng loạn, tôi vùng vẫy điên cuồng, nhưng mọi thứ dường như chỉ càng trở nên tuyệt vọng hơn...

"Không lẽ đây là dấu chấm hết cho tôi, khi mà tuổi 20 chỉ vừa mới bắt đầu?" Tôi thầm nghĩ.

Cơ thể tôi dần kiệt sức… Lồng ngực như bị siết chặt, từng nhịp thở trở nên nặng nề, đứt quãng. Mắt tôi mờ đi, những hình ảnh xung quanh nhòe nhoẹt như thể bị bao phủ bởi một màn sương dày đặc. Một cảm giác sợ hãi dâng lên trong tôi.

"Tôi… không thể thở được."

Mọi thứ… dần trở nên vô nghĩa. Cơ thể tôi không còn sức để chống cự nữa. Một cơn tê dại len lỏi khắp các đầu ngón tay, đầu óc tôi mơ hồ như thể bị kéo vào một khoảng không vô tận.

Âm thanh xung quanh dần xa vời, những đợt sóng lạnh lẽo mơn man trên da thịt. Tôi chẳng còn cảm nhận được gì nữa… chỉ là một màn đêm sâu thẳm đang từ từ nuốt chửng lấy tôi.

Tôi vươn tay trong vô thức, cố gắng tìm kiếm một chút gì đó để bấu víu. Nhưng xung quanh chỉ là nước. Chỉ là một màu đen vô tận…

"Không! Tôi không muốn chết! Có ai đó… cứu tôi với!"

Cơ thể tôi trôi lơ lửng, chẳng còn cảm giác đau đớn hay lạnh lẽo nữa. Tất cả đều trở nên tĩnh lặng, như thể tôi đã rời khỏi thế giới này.

Bỗng nhiên, từ đâu trong tiềm thức, tôi nghe thấy tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên—yếu ớt nhưng cứ lặp đi lặp lại, như đang kéo tôi ra khỏi khoảng không tăm tối.

Tôi chớp mắt vài lần. Trước mặt tôi là một trần nhà màu trắng, ánh đèn dịu nhẹ phản chiếu xuống mắt tôi, khiến tôi nheo lại vì chói.

"Đây… rốt cuộc là đâu?"

Tôi khẽ cử động ngón tay, cảm nhận được lớp chăn mỏng đang phủ lên người mình. Căn phòng này không phải phòng trọ của tôi. Mọi thứ đều xa lạ…

Tôi cố ngồi dậy, kí ức rời rạc tràn về…dòng nước lạnh lẽo, cảm giác tuyệt vọng, cơ thể kiệt sức…

"Tôi nhớ ra rồi! Tôi đã rơi xuống nước!"

"Nhưng…là ai đã cứu lấy tôi…còn nữa…đây là đâu?"