Chereads / Tình Yêu Này, Tôi Mượn Được Bao Lâu? / Chapter 2 - Chương II: Hơi Thở Đầu Tiên Trong Một Cơ Thể Xa Lạ (2)

Chapter 2 - Chương II: Hơi Thở Đầu Tiên Trong Một Cơ Thể Xa Lạ (2)

Tôi bước xuống giường, tò mò quan sát mọi thứ xung quanh. Ánh mắt tôi dừng lại ở chiếc gương trên bàn.

"Đây... đây là ai?"

Tôi hoảng hốt, bàn tay run run chạm lên mặt mình. Lạnh. Xa lạ. Không phải tôi.

"Rốt cuộc…cơ thể này là của ai??"

Tôi lùi lại một bước, suýt ngã vì đôi chân run rẩy.

"Không thể nào…" Tôi thì thào, cảm giác nghẹn lại nơi cổ họng.

Tôi đưa tay véo mạnh vào cánh tay mình. Đau. Không phải mơ.

Chiếc gương trước mặt vẫn phản chiếu gương mặt xa lạ đó—đôi mắt ấy, sống mũi ấy, cả làn da trắng tái ấy... không phải tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh.

"Đây là đâu?" Tôi đảo mắt nhìn quanh, mọi thứ trong căn phòng này đều xa lạ—giường ngủ, bàn học, thậm chí cả bức tranh treo trên tường.

Tôi bước đến bên bàn, lật tung ngăn kéo. Không có gì quen thuộc. Tôi cần tìm một thứ gì đó… một manh mối, một lời giải thích.

Tôi lục lọi trong ngăn kéo, hy vọng tìm được một manh mối. Đột nhiên, tay tôi chạm vào một tập hồ sơ.

Hồ sơ lý lịch.

Tim tôi đập dồn dập khi nhìn thấy cái tên in trên bìa. "Chủ nhân của cơ thể này… là ai?"

Tôi nuốt khan, bàn tay vô thức siết chặt mép hồ sơ. Chần chừ giây lát, nhưng sự tò mò và nỗi sợ hãi lấn át tất cả. Tôi lật nó ra.

Những dòng chữ ngay ngắn hiện lên trước mắt. Tôi đọc từng chữ, từng con số—mỗi một thông tin như một cú đánh giáng xuống tâm trí tôi.

Đây… không phải tôi.

Bàn tay tôi run lên khi ánh mắt chạm vào cái tên trên trang đầu tiên. "Nguyễn Thiên Khôi."

Tôi khẽ lặp lại cái tên ấy, giọng nói gần như nghẹn lại. "Tôi… không phải… là tôi nữa sao?"

Tôi đi vòng quanh căn phòng, quan sát từng chi tiết. Bất kỳ thứ gì cũng có thể là manh mối. Tôi muốn biết… rốt cuộc thân thế của cơ thể này là gì?

Một tờ giấy trên bàn thu hút sự chú ý của tôi. Tôi cầm lên đọc lướt qua.

"Nguyễn Thiên Khôi… sinh viên trường Sư phạm Kỹ Thuật."

Tôi khẽ nhướng mày. "Hóa ra cậu ta bằng tuổi mình."

Ánh mắt tôi chậm rãi dời về phía tấm gương. Khuôn mặt xa lạ phản chiếu lại, đôi mắt sâu, làn da trắng, nét mặt có chút nghiêm túc nhưng không hề khó gần.

Tôi nghiêng đầu, thử cười nhẹ. "Ừm… cũng không tệ".

Ting ting!

Âm thanh thông báo tin nhắn vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng. Tôi giật mình, vô thức quay đầu nhìn về phía bàn. Chiếc điện thoại rung nhẹ—là điện thoại của chủ nhân cơ thể này.

Một chút do dự lướt qua trong đầu. Mình có nên mở ra không? Nhưng rồi, sự tò mò chiến thắng. Tôi cầm điện thoại lên, mở khóa.

"Chiều tối nay đi casting sao???"

Tôi nhíu mày. Casting? Cậu ta là diễn viên à? Tôi lướt xuống đọc tiếp tin nhắn, mắt lướt nhanh qua những dòng trò chuyện. Và rồi, tôi chợt khựng lại.

Hóa ra, cậu ta là thành viên của câu lạc bộ nhảy trường Kiến trúc.

"Tính ra cậu ta tài năng phết."

Tôi lẩm bẩm, lướt qua những tin nhắn và vài bài đăng cũ. Không chỉ biết nhảy, cậu ta còn biết rap? Thể thao cũng giỏi nốt?

Tôi tựa lưng vào ghế, nhíu mày suy nghĩ. "Một người như vậy... sao mình chưa từng nghe đến nhỉ?"

Buổi tối.

Tôi đứng trước tòa nhà câu lạc bộ, ánh đèn đường vàng vọt hắt xuống mặt đất, kéo dài bóng dáng của mình. Không khí nhộn nhịp hơn tôi tưởng, từng tốp sinh viên đi qua, ai cũng mang theo năng lượng tràn đầy.

Tôi hít sâu một hơi. "Rốt cuộc mình đang làm gì ở đây?"

Từ khi mở mắt trong cơ thể này, mọi chuyện cứ thế cuốn tôi đi. Tôi không biết nhảy, càng không biết rap. Nếu bị phát hiện thì sao?

- "Thiên Khôi! Cậu đến rồi à?"

Một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ. Tôi ngẩng lên, đối diện với một chàng trai mặc hoodie đen, dáng vẻ thân thiện. Nhìn biểu cảm của cậu ta, có vẻ… chúng tôi rất quen nhau?

Tôi nuốt khan, cố gắng nặn ra một nụ cười. Mọi chuyện… sẽ ổn chứ?

Tôi cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng bàn tay trong túi áo đã siết chặt lại. "Mình phải trả lời sao đây?"

- "À…ừ"

Tôi lúng túng đáp, gượng cười một chút. Không biết cậu ta có nhận ra điều gì bất thường không…

Thật may, cậu ta không nhận ra điều gì bất thường… mà thay vào đó, vô tư nắm lấy cổ tay tôi, kéo thẳng vào trong.

Tôi chưa kịp phản ứng, đã bị dẫn qua cánh cửa kính lớn, bước vào một căn phòng rộng rãi.

Âm nhạc sôi động vang lên, ánh đèn trần phản chiếu xuống sàn gỗ sáng bóng. Vài người đang khởi động, có người đứng trước gương chỉnh lại động tác. Không khí ở đây đầy nhiệt huyết và năng lượng, hoàn toàn khác xa với sự hoang mang trong lòng tôi.

"Mình thật sự phải nhảy sao...?"