Bóng tối của căn phòng thí nghiệm dường như dày đặc hơn bao giờ hết. Các thành viên trong nhóm nghiên cứu bắt đầu cảm thấy không khí ngột ngạt và căng thẳng. Bất kể những lời động viên của Richard, ai cũng cảm nhận được sự bất ổn lan tỏa trong không gian này.
Margaret đứng cạnh chiếc bàn dài, nơi những lọ thuốc chứa Red Serum được xếp gọn gàng. Cô nhìn vào những lọ thủy tinh có chứa chất lỏng màu đỏ đậm như máu, sáng lên dưới ánh đèn huỳnh quang. Dù đã nghiên cứu về nó từ lâu, nhưng giờ đây, khi phải đối diện trực tiếp với nó, Margaret vẫn cảm thấy rợn người. "Điều này... không đúng," cô thì thầm, nhưng không ai nghe thấy.
"Margaret, không có gì phải lo lắng. Đây là cơ hội của chúng ta," Richard nói, giọng điềm tĩnh nhưng vẫn không giấu được sự lo lắng trong ánh mắt. Ông tiến lại gần chiếc bàn và cầm lấy một lọ thuốc. "Chúng ta đã thử nghiệm mọi thứ, giờ là lúc để kiểm tra kết quả."
Anh ta quay sang nhìn các thành viên còn lại: Thomas, kỹ thuật viên chính của nhóm, và Laura, nhà sinh học đặc biệt của nhóm. Cả hai đều nhìn chằm chằm vào Richard với sự tin tưởng mù quáng.
Thomas, với bộ quần áo bảo hộ lấm lem dầu mỡ, lầm bầm: "Cứ như thể chúng ta đang chuẩn bị mở một cánh cửa không bao giờ có thể đóng lại." Nhưng cuối cùng anh cũng không nói gì thêm, chỉ nín lặng, quan sát các bước tiếp theo.
Margaret cảm thấy mình như một người lạ trong chính công trình của mình. Cô nhìn về phía những con vật thí nghiệm đang nằm trong các lồng kính bên cạnh, chúng là những sinh vật không rõ nguồn gốc, được đem về từ nhiều khu vực khác nhau. Trong đó có một con chuột to lớn, đôi mắt của nó đỏ như lửa. Đó là mục tiêu đầu tiên của thí nghiệm.
"Chúng ta bắt đầu đi," Richard lên tiếng, khiến không khí càng thêm căng thẳng.
Bác sĩ Richard Turner lấy một cây kim lớn, châm vào lọ thuốc đỏ, rút ra một lượng lớn chất lỏng rồi đưa về phía con chuột. Đôi mắt của Margaret không rời khỏi con chuột, tâm trí cô như đang tự hỏi liệu mình có đang tham gia vào một việc hoàn toàn không thể quay lại được. "Anh chắc chắn không?" cô hỏi, giọng cô có chút run rẩy.
Richard không trả lời, ông chỉ nhìn vào con chuột trong tay, và rồi từ từ tiêm vào cơ thể nó.
Những giây phút im lặng nặng nề trôi qua.
Ban đầu không có gì thay đổi. Con chuột vẫn nằm im, cơ thể nhỏ bé của nó dường như chẳng có phản ứng gì. Nhưng rồi, một tiếng rít nhẹ từ con vật vang lên, rồi một cơn co giật mạnh mẽ khiến nó ngã lăn khỏi bàn thí nghiệm. Cả phòng ngay lập tức ngập tràn trong sự hỗn loạn.
Margaret hoảng hốt. "Có chuyện gì thế này? Tại sao... nó không ổn?"
Con chuột, ban đầu chỉ có những cơn co giật, giờ đã bắt đầu phát triển bất thường. Đôi chân sau của nó dài ra một cách kỳ dị, xương bắt đầu mọc lên ngoài da, chảy ra những dòng máu đen ngòm. Con vật phát ra tiếng kêu đau đớn đến mức không thể tưởng tượng được. Những chiếc răng của nó dài và sắc bén, cơ thể trương phình lên, gần như không thể nhận ra là một sinh vật trước đây.
Richard, bất chấp sự kinh hoàng trong mắt của những người xung quanh, vẫn giữ vững thái độ. "Đây chính là phản ứng mà chúng ta đã mong đợi. Tiến hóa nhanh chóng... nhưng có vẻ như nó đang quá mạnh mẽ."
Con chuột không ngừng vật lộn trong cơn đau đớn, nhưng rồi, nó dừng lại. Đột nhiên, cơ thể nó vặn vẹo, và rồi, trong một khoảnh khắc đáng sợ, con chuột biến mất, không để lại dấu vết gì ngoài một vệt máu đen ngòm trên sàn.
Cả căn phòng chìm vào một sự im lặng nặng nề, mọi người đều đứng sững sờ, không dám tin vào những gì họ vừa chứng kiến.
Margaret là người đầu tiên lên tiếng, giọng cô khản đặc vì sợ hãi: "Chúng ta phải dừng lại. Đây không phải là khoa học nữa. Đây là sự tàn bạo!"
Richard nhìn vào cô với vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng không hề có dấu hiệu dừng lại. "Chúng ta chỉ mới bắt đầu, Margaret. Những gì chúng ta vừa chứng kiến chỉ là bước đầu tiên. Còn rất nhiều thứ đang đợi chúng ta."
Nhưng trong lòng Margaret, cô đã cảm nhận được một điều không thể chối cãi – thí nghiệm này đang mở ra một cánh cửa mà không ai có thể đóng lại. Và những gì đã bắt đầu, sẽ còn tồi tệ hơn rất nhiều.